Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Tần Như Lương nhìn Thẩm Nguyệt, sau đó chỉ vào khóe mắt mình, nói: “Tối hôm qua ngủ không ngon à? Mắt có quầng thâm rồi kìa”.
Hắn ta không nói còn đỡ, vừa cất lời là lại khiến Thẩm Nguyệt tức giận.
Tần Như Lương cười nói: “Còn ta thì ngủ ngon lắm”.
Thẩm Nguyệt nheo mắt: “Gần đây hình như ngươi thích cười đấy nhỉ, bị canh gà ám não rồi à”.
“Bao năm nay ta đã không được cười thoải mái rồi. Sao, cô chỉ cho phép bản thân cười, còn ta thì không được phép à?”. Hắn ta đưa canh gà cho Ngọc Nghiên: “Mang đi đổ đi”.
Ngọc Nghiên nhìn Thôi thị, thấy bà ta khẽ gật đầu với mình thì mới bưng tô canh đi ra ngoài, đổ canh vào trong bồn hoa.
Ngọc Nghiên đi ra ngoài nhưng Thôi thị vẫn ở lại, Tần Như Lương muốn làm mấy chuyện cợt nhả cũng khó, huống hồ hiện giờ Thẩm Nguyệt vẫn rất đề phòng hắn ta.
Thẩm Nguyệt liếc nhìn nồi canh đặc sệt mỡ trong tay Ngọc Nghiên, cười lạnh: “Con gà này chết oan thật, ngươi không cảm thấy mỗi ngày một con gà là lãng phí nhưng ta lại thương số hoa mình trồng lắm đây”.
Tần Như Lương nói: “Vậy từ mai ta chuyển sang hầm bồ câu nhé?”
Thẩm Nguyệt trợn mắt, sau đó liếc tay hắn, hỏi: “‘Móng vuốt’ của ngươi khỏi rồi à?”
Tần Như Lương cũng nhìn tay mình rồi đáp: “Vẫn chưa”.
“Ngươi lừa ai đấy, rõ ràng hôm qua dùng sức mạnh lắm mà”.
Tần Như Lương nói: “Hôm qua là do hăng hái quá cho nên mới có sức hơn bình thường”.
Thẩm Nguyệt đá chân về phía Tần Như Lương, nhưng hắn ta đã kịp né sang bên cạnh. Tần Như Lương nói: “Từ từ nói chuyện thôi, cô động tay động chân gì thế”.
Thẩm Nguyệt cất lời: “Hắn bắt đầu chữa cho ngươi từ khi nào? Sao ngươi lại giấu diếm?”
Tất nhiên nàng biết, ngoài Tô Vũ ra thì trên đời không có người nào khác chữa khỏi được cho đôi tay của hắn ta.
“Trước đây có châm cứu vài lần, mới ổn hơn chừng ba đến năm phần gì đó. Nếu muốn khỏi hẳn thì vẫn phải chăm sóc thêm”.
“Chỉ châm cứu thôi cũng giúp ngươi đỡ được?”
Tần Như Lương nhìn nàng nói: “Sao có thể chỉ châm cứu thôi được, lúc cô không biết đã dùng lưỡi dao mỏng rạch vài cái, nhưng vết tích quá nhỏ nên khó phát hiện thôi. Về sau vẫn phải châm cứu thêm thì mới khỏi được, có điều sau khi về kinh không còn cơ hội nữa”.
Thương tích của hắn ta là do Tô Vũ chữa trị, tất nhiên cũng chỉ mình Tô Vũ mới biết rõ cách thức.
Qua biểu hiện của Tần Như Lương, từ khi hồi kinh tới giờ, Thẩm Nguyệt không hề phát hiện dấu vết gì hết, nếu không phải hôm qua cảm nhận được lực tay của hắn ta thì nàng còn tưởng hai tay của hắn ta đã bị phế hẳn rồi.
Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi biết đóng kịch thật đấy”. Những người xung quanh nàng, ai cũng là diễn viên giỏi cả rồi!
“Cũng bình thường”.
“Bình thường cái đầu ngươi ấy!”. Nếu không phải Thôi thị và Ngọc Nghiên cản lại, có khi Thẩm Nguyệt đã nhảy dựng lên đuổi đánh Tần Như Lương luôn rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...