Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng

Nghe nói sau đó Tần Như Lương được một người hầu đi tiểu đêm tìm thấy đang nằm bất tỉnh trong khu nhà bếp, lúc đó trên mặt hắn ta còn có rất nhiều dấu giày, không biết đã phải trải qua những chuyện gì.

Tần Như Lương siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Nguyệt, cô chán sống rồi!”

Lại nghe nói đêm đó Vân Nga đã bị nhốt trong bao tải cả đêm ở chuồng ngựa làm mồi cho đám muỗi.

Muỗi trong chuồng ngựa vừa nhiều vừa hung dữ, hôm sau khi người ta vào chuồng cho ngựa ăn thì tưởng thứ trong bao tải là cỏ nuôi ngựa cho nên liền vác ra ngoài rồi đổ vào máng cỏ.

Kết quả là đám ngựa rất không hài lòng với bữa sáng này cho nên đều đồng loạt nhổ nước miếng vào mặt Vân Nga. Vân Nga tỉnh táo lại sau đó liền thét lên chói tai rồi nhảy ra khỏi máng cỏ, suýt chút nữa còn dọa chết một gia đinh.

Nàng ta nghiêng ngả lảo đảo sau khi bước ra khỏi máng cỏ, còn chưa kịp ra khỏi chuồng ngựa thì đã té xuống đất, toàn thân dính đầy phân ngựa.

Trong lúc Thẩm Nguyệt đang nhàn nhã thưởng thức trà buổi sáng thì đã nghe thấy tiếng của Ngọc Nghiên hưng phấn truyền đến.


Ngọc Nghiên nắm chặt tay, ánh mắt hiện lên vẻ kích động nói: “Nô tỳ chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống trong phủ tướng quân lại phấn khích như vậy! Công chúa, sau này người nhất định phải mang theo nô tỳ khi làm chuyện xấu đó!”

Thẩm Nguyệt gõ nhẹ ngón tay lên trán tiểu nha đầu rồi nói: “Tiểu nha đầu này đừng có học theo thói xấu chứ!”

Ngọc Nghiên tự tin nói: “Nô tỳ không muốn trở thành người tốt, nô tỳ chỉ muốn không làm thất vọng người nhà của mình thôi”.

Hôm nay Tần Như Lương đích thân tới đây tính sổ, lúc này hắn ta đã thay y phục, dấu giày trên mặt cũng đã được rửa sạch nhưng nét mặt còn khó coi hơn so với lúc còn dấu giày trên mặt.

Tần Như Lương vừa bước vào sân thì đã nhìn thấy bức tranh dán trên cửa, trên đó có viết: “Gà và chó không được phép vào”, hắn ta tức giận đến mức phổi như muốn nổ tung.

Không phải “gà và chó” ở trong tranh chính là Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ đó sao?

Triệu thị cảm thấy sợ hãi, xem đi, sớm hay muộn cũng sẽ bị tướng quân biết.


Tần Như Lương đứng sừng sững ở trong sân, hướng vào nhà quát lớn: “Thẩm Nguyệt, cút ra đây cho ta!”

Thẩm Nguyệt nhàn nhã bước ra khỏi phòng, Ngọc Nghiên ở bên cạnh ân cần phe phẩy chiếc quạt tròn.

Vừa nhìn thấy sắc mặt đen kịt của Tần Như Lương thì Thẩm Nguyệt đã cảm thấy rất vui vẻ, tựa vào cửa cười nói: “Tần tướng quân thật sự quá đáng, tướng quân muốn ta cút ra kiểu gì đây, tướng quân có thể dạy cho ta được không?”

“Thẩm Nguyệt, cô đừng làm bộ làm tịch”, Tần Như Lương tức giận nhìn Ngọc Nghiên đang đứng bên cạnh nàng, gằn giọng nói: “Tối hôm qua ngươi dám ra tay đánh ta sao?”

Ngọc Nghiên sững sờ, tỏ ra vô tội lắc đầu: “Tướng quân, oan uổng cho nô tỳ quá, có cho nô tỳ thêm một trăm lá gan thì nô tỳ cũng không dám đánh tướng quân!”

“Nhưng ngoài ngươi ra thì làm gì còn kẻ khác?”

Thẩm Nguyệt nói: “Ý của tướng quân là đêm qua tướng quân bị đánh ngất sao? Ôi trời, lúc đó tướng quân trợn mắt ngất xỉu, chẳng còn thấy oai phong của một đại tướng quân đâu nữa, thật mất mặt”.

Tần Như Lương bước lên, rất muốn tính sổ với nàng.

Thẩm Nguyệt lại nói: “Sao, ngươi muốn chó cùng rứt dậu có phải không? Ngươi nói Ngọc Nghiên đánh ngươi vậy thì ngươi có chứng cứ hay không? Ngươi có tận mắt nhìn thấy hay không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui