Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
“Đây là mật chỉ được truyền đến từ kinh thành từ hai ngày trước nhưng hôm nay mới đến tay ta”.
“Vậy chàng đã đọc qua nội dung trên đó chưa?”
Tô Vũ đặt tay ở trên bàn, nhẹ giọng nói: “Tất nhiên là ta đã đọc rồi”.
Thẩm Nguyệt nói: “Chàng đã đọc rồi mà sao không nói với ta? Nếu như chàng đã đọc rồi thì tại sao còn không về kinh mà lại đi về phía nam vào ngày mai? Tại sao chàng phải nói dối ta rằng Bắp Chân vẫn ổn và chàng sẽ tìm cách cứu nó?”
Nàng bước đến gần sát Tô Vũ rồi nói gằn từng chữ một: “Trong thánh chỉ nói Bắp Chân đã bị đưa vào cung, bây giờ đang bệnh nặng, chàng nói cho ta biết chàng định cứu nó bằng cách nào? Chẳng lẽ chàng luôn muốn lừa gạt ta, muốn ta bỏ lại con ta không quan tâm đến sống chết của nó hay sao?”
Toàn thân căng thẳng và lực đạo, ở trước mặt Tô Vũ, cô giống như một con thú mẹ đang bảo vệ con bê của mình. Nếu kẻ nào dám uy hiếp đến con của nàng thì nàng nhất định sẽ xông lên, không bao giờ lùi bước.
Tô Vũ hơi ngả người về phía sau dựa vào mép bàn, tóc hắn xõa trên vai rồi nhẹ nhàng rũ xuống bộ y phục màu trắng của hắn giống như cũng đã bị nhuộm một màu bạc trắng.
Ánh mắt của hắn như tối lại, hình bóng của thẩm nguyệt in trong đáy mắt hắn đang tràn đầy lo lắng.
Tô Vũ nhẹ giọng nói: “Mặc dù thánh chỉ này là mật lệnh nhưng đã truyền qua tất cả những tòa thành mà nàng có khả năng đi qua, mục đích chính là để cho nàng xem được”.
Thẩm Nguyệt nói: “Ta biết đây là chiêu trò đê tiện nhưng ta không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Khi ta rời kinh bất đắc dĩ mới không thể mang theo Bắp Chân, ta đã dặn dò nhị nương cùng Ngọc Nghiên một khi phát hiện có chuyện không lành thì phải ngay lập tức mang Bắp Chân đi tìm Liên Thanh Châu. Nhưng bây giờ Bắp Chân đã bị mang vào cung, ta có thể không quan tâm hay sao?”
Nàng hướng ánh mắt ngấn lệ nhìn Tô Vũ rồi lại nói: “Lần trước Bắp Chân bị đưa vào cung, không ăn không uống dẫn đến sinh bệnh. Lần này nếu như nó lại bệnh mà không có người thân bên cạnh chăm sóc thì sẽ thế nào chứ?”
Nàng lùi lại hai bước, bàn tay siết chặt thành quyền dưới tay áo, thần sắc phức tạp nói: “Tô Vũ, chàng có suy xét của riêng mình, nhưng dù thế nào ta cũng không thể làm theo ý chàng được. Nếu như đến cuối cùng ta cũng không biết được chuyện này thì ta sẽ hối hận cả đời. Ngày mai ta sẽ không cùng chàng đi về phía nam”.
Nói xong, Thẩm Nguyệt liền xoay người muốn đi ra ngoài.
Tô Vũ ở sau lưng vẫn nhẹ giọng nói: “Nếu không đi về phía nam thì nàng định làm gì?”
“Ta sẽ về kinh”, Thẩm Nguyệt bình tĩnh nói: “Tối nay ta sẽ trở về”.
“Nàng làm như vậy chẳng phải là đúng với ý mà hoàng đế mong muốn hay sao? Ông ta rõ ràng muốn dùng việc này dẫn dụ nàng về kinh”, Tô Vũ nói: “Nàng phải biết rõ lần này nàng trở về sẽ xảy ra chuyện gì, nàng sẽ không dễ dàng thoát thân lần nữa, thậm chí không thể nắm trong tay sinh tử của chính mình”.
Thẩm Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn, tỏ thái độ kiên quyết nói: “Dù vậy thì ta cũng sẽ trở về”.
Thần sắc của Tô Vũ vẫn rất bình tĩnh, hắn nói: “Bắp Chân tạm thời sẽ không xảy ra chuyện gì ở trong cung, nếu như nó sinh bệnh thì hoàng đế chắc chắn sẽ hết sức chữa trị cho nó. Chỉ cần nàng ở bên ngoài còn sống một ngày thì Bắp Chân ở trong cung sẽ không gặp phải vấn đề gì. Bây giờ chuyện quan trọng nhất là nàng phải tự bảo vệ mình”.
“Chàng có thể không quan tâm đến sống chết của Bắp Chân nhưng ta là mẹ ruột của nó, ta không muốn để nó phải tự mình sinh tồn ở trong cung. Nếu như cách mà chàng nghĩ ra được chính là bỏ mặc nó không quan tâm vậy thì ta cũng không muốn phiền đến chàng nữa. Chàng không cần phải đi cùng ta, ta sẽ tự mình trở về”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...