Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Thẩm Nguyệt đột nhiên hoàn hồn, muốn rụt tay lại. Tô Vũ đã nhanh hơn một bước kéo tay nàng ra xa khỏi đám lửa, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Tô Vũ vuốt ve ngón tay nàng hỏi: “Còn nóng không?”
Thẩm Nguyệt ngơ ngác lắc đầu.
“Lúc sưởi ấm đừng nên ngẩn người”, Tô Vũ nhẹ nhàng nhắc nhở.
Hóa ra là Thẩm Nguyệt thất thần nên mới bị lửa bén vào ngón tay.
Tần Như Lương cũng giơ tay ra cùng lúc, muốn cầm lấy tay Thẩm Nguyệt, nhưng vì hắn ta ngồi ở bên khác nên không có ưu thế khoảng cách như Tô Vũ, cuối cùng vẫn chậm một bước.
Tần Như Lương cúi đầu nhìn bàn tay trống không của mình, lẳng lặng thu về.
Ánh mắt của Hạ Du và Tần Như Lương đều nhìn chòng chọc vào bàn tay đang nắm lấy tay Thẩm Nguyệt của Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt rút tay mình ra, nói: “Ta không sao”.
“Không sao thì tốt”, Tô Vũ cũng buông lỏng tay coi như không có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng Tần Như Lương cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện năm xưa một khi bị vạch trần, hắn ta sẽ đối đầu với Tô Vũ, tính toán rõ từng chuyện đã xảy ra, từng người đã chết đi của tiền triều.
Hạ Du nghe mà sửng sốt, dù đã biết Tô Vũ là người như thế nào, hắn ta cũng không thể mường tượng nổi vị đại học sĩ thanh cao chẳng màng quyền thế này lại từng làm ra những chuyện như thế.
Thẩm Nguyệt ngồi bó gối, im lặng lắng nghe.
Tóc mai phất phơ, che đi gò má và biểu cảm trên gương mặt.
Không biết có phải vì để nàng thấu hiểu mình hơn hay không mà đối với những chuyện Tần Như Lương ép hỏi, hắn đều thản nhiên thừa nhận, chẳng hề phản bác hay ngụy biện.
Hắn để lộ sự âm hiểm và bất kham của chính mình.
Tần Như Lương vô cùng tức giận, đồng thời còn mang theo cả sự vui sướng khi bóc trần vết sẹo của người khác. Hắn ta nói với Thẩm Nguyệt: “Cô đã biết được bộ mặt thực sự của kẻ này rồi đấy”.
Thẩm Nguyệt im lặng hồi lâu mới cất lời: “Ồ, rồi sao nữa?”
Tần Như Lương nghẹn lời, không biết nên đáp lại thế nào.
Biết thì đã sao, nàng vẫn chấp mê bất ngộ thế thôi
Bất kể Tô Vũ đã làm những gì, nàng đều không kiềm được mà chấp nhận tất cả, nhận lấy tất thảy sự tốt đẹp lẫn xấu xa của hắn.
Thậm chí, nếu có một ngày nào đó, hắn trở nên xấu xa đến mức hết thuốc chữa.
Trời cũng cũng không còn sớm, cả nhóm liền nằm xuống nghỉ ngơi trong căn nhà gỗ.
Tô Vũ tìm một góc sạch sẽ, trải tấm áo vải lên nền đất để Thẩm Nguyệt ngủ.
Còn ba người đàn ông thì cứ dựa bừa vào tường ngồi ngủ.
Thẩm Nguyệt nằm nghiêng, cưỡi ngựa cả một ngày trời khiến nàng vô cùng mệt mỏi, vừa nhắm mắt một lát là đã chìm vào giấc ngủ.
Ánh lửa bập bùng chiếu đến khuôn mặt nàng như phủ thêm một lớp phấn tinh xảo ấm áp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...