Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Bà chủ che miệng cười nói: “Vị phu nhân này thật là có phúc. Vừa hay trong cửa hàng của chúng ta cũng có rất nhiều váy vóc xinh đẹp của nữ nhân, công tử cứ chậm rãi mà chọn. Không biết công tử có yêu cầu gì đặc biệt không?”
Tô Vũ nói ra yêu cầu của mình: “Cổ áo cao đứng, kiểu dáng đơn giản tao nhã một chút”.
“Không biết dáng người của phu nhân như thế nào?”
Tô Vũ nói ra kích cỡ từng vị trí một để bà chủ chọn y phục mới cho hắn theo điều kiện hắn đưa ra.
Khi Tô Vũ rời khỏi cửa hàng thì ánh mặt trời mờ mờ mới vừa chậm rãi chiếu đến góc đường này.
Ngày hôm nay, tin tức gã thủ thành chết đi đã lan truyền ra ngoài khiến cho toàn thành hỗn loạn.
Thẩm Nguyệt không thể ngủ sâu cho nên sáng dậy đầu óc cảm thấy rất nặng nề, nàng nhớ lại chuyện tối hôm qua, vừa xuống giường đã lấy chiếc gương đồng soi cổ của mình.
Dấu hôn lần này còn hằn sâu hơn lần trước, cho dù nàng có bôi thuốc để qua một đêm thì vẫn không thể làm nó tiêu tan đi được. Người sáng suốt nhìn thấy thì chắc chắn đều có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Mới sáng sớm mà Thẩm Nguyệt đã cảm thấy nhịp tim có chút bất thường, nàng thở dài một hơi, cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Bây giờ nàng đang cảm thấy rất uể oải, nếu như dấu hôn không tiêu tan thì sẽ khiến cho người ta chê cười, mới sáng sớm nàng đã không ngừng nghĩ đến Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt đặt gương xuống, lại quay đầu nhìn chiếc váy cúp ngực đêm qua nàng cởi ra đang treo trên bình phong, nếu như tất cả y phục ở biệt uyển này đều có kiểu dáng đó thì nàng sẽ không thể nào che được dấu hôn.
Thẩm Nguyệt ngồi trước bàn trang điểm, nhìn hộp phấn bột đặt trên bàn trang điểm, mấy thứ đồ trang điểm ở cổ đại này không hề tốt bằng ở hiện đại, nàng không thể nào dùng nó để che dấu hôn.
Lúc này Tô Vũ đã đến, hắn gõ cửa hai lần rồi hỏi: “A Nguyệt, nàng đã dậy chưa?”
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Chưa dậy”.
“Chắc chắn nàng đã dậy rồi, ta nghe thấy động tĩnh trong phòng”.
Thẩm Nguyệt đặt mấy món đồ trang điểm qua một bên rồi đứng dậy đi mở cửa.
Nàng chỉ mặc tẩm y đứng bên khung cửa, nhìn Tô Vũ ở ngoài cửa mím môi nói: “Chàng biết ta đã dậy rồi mà còn hỏi, không phải quá thừa thãi hay sao?”
Tô Vũ rũ mắt xuống liếc nhìn cổ của nàng.
Thẩm Nguyệt lại nói: “Chàng nhìn cái gì? Tối hôm qua chỉ là diễn kịch, chàng không thể làm nhẹ hơn hay sao?”
Khuôn mặt của nàng đột nhiên nóng bừng, không đợi Tô Vũ phản ứng lại thì nàng đã tự mình phản ứng lại trước, hai lỗ tai đỏ bừng lên.
Ánh mắt của Tô Vũ tràn đầy sự lưu luyến, hắn nói: “Do ta nhất thời nhập tâm diễn quá sâu. Ngày hôm qua khi ta trở về cũng đã muộn, cho dù có bôi thuốc thì dấu vết cũng sẽ không thể nào tiêu tan chỉ trong một đêm”.
Hắn cầm một bộ y phục thêu hoa mai đưa cho Thẩm Nguyệt khiến cho Thẩm Nguyệt ngạc nhiên. Bộ y phục này có cổ cao đứng, đường thêu khá tinh tế gọn gàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...