Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Tô Vũ cầm lấy kim chỉ màu đỏ trên tay nàng rồi nói: “Để ta làm”.
Thẩm Nguyệt khẽ cười nói: “Có được không vậy?”
Tô Vũ cúi đầu, từng đường kim mũi chỉ trên tay hắn đã đan vào giữa vạt áo của nàng, hắn nói: “Ta làm còn tốt hơn nàng”.
Mặc dù nàng biết Tô Vũ rất thành thạo dùng kim châm cứu, nhưng kim chỉ may vá lại là một chuyện khác. Nam nhân thường không thể may vá được, hoặc có thể nói là bọn họ không đủ tỉ mỉ và kiên nhẫn để may vá.
Nhưng cho tới nay Tô Vũ vẫn luôn là người đủ tỉ mỉ và kiên nhẫn.
Thẩm Nguyệt chưa bao giờ nghĩ đến một ngày Tô Vũ sẽ đứng trước mặt nàng vá y phục cho nàng như thế này chỉ để tránh kẻ khác liếc nhìn vào da thịt nàng. Hắn gắt gao khâu hai vạt áo trước ngực của nàng lại khiến cho nó biến thành một bộ y phục kín đáo hơn.
Thẩm Nguyệt ngây người nhìn dáng vẻ tập trung của hắn mà trong lòng nóng bừng.
Kỹ thuật may vá của hắn rất tốt, chỉ đỏ được giấu bên trong vạt áo, hoàn toàn không thể nhìn thấy dấu vết.
“Được rồi”.
Như vậy là bộ y phục đã trở nên kín đáo và nghiêm túc hơn, chỉ cần Thẩm Nguyệt không di chuyển quá mạnh thì vạt áo sẽ không bị bung ra.
Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu.
Tô Vũ chậm rãi thu kim chỉ lại rồi ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, đáy mắt thâm thúy, hắn thấp giọng thì thầm: “Tai nàng vẫn còn hồng, thật tốt”.
Điều đó có nghĩa là nàng vẫn thẹn thùng vì hắn, vẫn vì hắn mà dao động, vì hắn mà tâm trạng phập phồng.
Tô Vũ hẳn là đang rất vui vẻ, trong khi đó Thẩm Nguyệt lại rất khó xử, biết rằng trong lòng mình vẫn còn yêu hắn rất nhiều. Khi gần gũi với hắn thì nàng sẽ vô thức thể hiện ra phản ứng sẽ có khi yêu một ai đó.
Thẩm Nguyệt quay lưng đi rồi mím môi nói, trong giọng nói đã có vài phần dịu dàng trở lại: “Đừng tự cho mình là đúng”.
Mặt trời đang dần tắt, hoàng hôn đang dần khép lại.
Lá vàng của cây bạch quả rơi đầy ngoài sân.
Khi đến thời gian tổ chức yến tiệc, hai chiếc kiệu lớn đã dừng bên ngoài biệt uyển.
Thẩm Nguyệt và Tô Vũ ngồi trên kiệu để đi đến phủ đệ của thủ thành.
Phủ đệ ở cách đó không xa, bọn họ vừa vào cổng đã cảm thấy tòa phủ đệ này vô cùng xa hoa, không thua gì phủ đại tướng quân ở kinh thành.
Phong cảnh Giang Nam quả nhiên hữu tình, nữ tử Giang Nam cũng vô cùng xinh đẹp. Mấy nha đầu mặc y phục màu xanh mềm mại lui tới trông như những nàng tiên tươi ngon mọng nước.
Nếu như không có lắm tiền nhiều của thì sao có thể có được một tòa phủ đệ đặc sắc thế này chứ.
Hơn nữa, thị vệ trong phủ còn vô cùng nghiêm ngặt, cứ mười bước sẽ có một thị vệ túc trực, trận trượng cơ hồ còn có thể so với hoàng cung đại nội.
Nếu như không ăn chặn ăn bớt của dân chúng thì làm sao có được cơ ngơi khoa trương như thế này đây?
Yến tiệc được tổ chức ở Lê viện, một nơi rộng rãi chuyên dùng để tiếp đãi khách quý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...