Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Tô Vũ nhướng mày nói: “Cháo này bỏ giấm hơi nhiều”.
Sau khi ăn xong, đoàn người tiếp tục lên đường đến Thành Kinh.
Nếu hôm nay tăng tốc đi đường thì có lẽ họ sẽ kịp vào thành lúc trời tối.
Đường vẫn còn lầy lội và khó đi nhưng trời ngày càng sáng, đôi khi có chút mưa phùn.
Hoa màu ven đường đa phần đã bị mưa lớn hủy hoại, trên đường đi thỉnh thoảng có thể thấy chỗ bị sạt lở, đất bùn mới lộ ra ngoài, thoang thoảng mùi đất.
Hoắc tướng quân phái binh sĩ đi trước dò đường, tốt nhất nên đến thành Kinh báo cho quân thủ thành một tiếng, để quân thủ thành đóng cửa muộn một chút để tiện cho việc đón công chúa vào thành.
Binh sĩ dò đường nhanh chóng quất roi thúc ngựa chạy nhanh, vó ngựa giẫm lên bùn đất, một lát sau đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nhưng đến xế chiều, binh sĩ dò đường đó lại cưỡi ngựa nhanh chóng quay lại.
Con ngựa vừa chạy tới gần, binh sĩ thuần thục bước xuống ngựa rồi quỳ gối trước mặt Hoắc tướng quân.
Hoắc tướng quân nói: “Phía trước có chướng ngại vật?”
Nếu gặp sạt lở chắn đường, có lẽ họ phải kéo dài hành trình.
Binh sĩ đó bẩm báo: “Bẩm tướng quân, thuộc hạ đã cưỡi ngựa đến thành Kinh nhưng cửa thành đóng chặt, hôm nay không thích hợp vào thành!”, ngừng một chốc, binh sĩ lại nói: “Nghe lính trấn thủ thành nói là tạm thời không thích hợp vào thành”.
Hoắc tướng quân nhìn sắc trời: “Còn sớm mà sao lại đóng cửa thành? Ngươi nói không thích hợp vào thành là thế nào?”
“Người dân trong thành Kinh… hình như bị nhiễm ôn dịch”.
Sắc mặt Hoắc tướng quân trở nên nghiêm trọng.
Một khi gặp thiên tai đại hạn, điều đáng sợ nhất là tình hình tai họa lan rộng, cuối cùng dẫn đến ôn dịch tràn lan.
Không ngờ lần lũ lụt lần này vẫn dẫn tới dịch bệnh.
Ôn dịch rất dễ lây lan, lại khó chữa trị khỏi, tình hình này thì chỉ có thể phong tỏa thành, người ngoài không vào được, người bên trong càng không ra được.
Đến lúc không thể kiểm soát được nữa, chỉ còn cách đốt thành dập dịch, dùng cách này để hoàn toàn ngăn chặn tình hình dịch bệnh lây lan. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hoắc tướng quân trầm ngầm, binh sĩ thân cận bên cạnh hỏi: “Tướng quân, bây giờ phải làm sao? Chúng ta có cần quay về thành Vân trước rồi nghĩ cách khác không?”
Dù thế nào cũng không thể mạo hiểm vào thành lúc này.
Thế nên Hoắc tướng quân cân nhắc một lúc, sau đó ra lệnh cho cả đoàn quay về thành Vân trước.
Lúc này họ đã đi được hơn nửa chặng đường.
Thẩm Nguyệt thấy thế bèn xuống xe ngựa hỏi: “Hoắc tướng quân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hoắc tướng quân nói: “E là không thể đến thành Kinh được, nơi đó phát sinh dịch bệnh, cửa thành đóng chặt, Tĩnh Nguyệt công chúa vẫn nên quay về thành Vân đợi dịch bệnh qua rồi hẵng tính”.
Đội nghi trượng sốt ruột về kinh, bây giờ nghe được tin tức này, ai cũng nôn nóng vô cùng.
Lỡ đâu cố chấp vào thành rồi mắc ôn dịch vào lúc này thì sẽ mất nhiều hơn được.
Thẩm Nguyệt nhíu mày nói: “Người dân trong đó phải làm sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...