Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng

Không ngờ Thẩm Nguyệt không sợ trời không sợ đất lại đi sợ chuột! Nhưng điều này cũng chẳng hề kỳ lạ, ai cũng sợ vài thứ gì đó mà.

Thế nên Hạ Du không nghi ngờ gì: “Vậy ngươi mang chúng đi đâu để xử lý? Đừng nhất thời mềm lòng phóng sinh chúng, chúng sẽ quay trở lại đấy”.

Riêng về điều này thì Hạ Du có chút kinh nghiệm, hắn ta bổ sung thêm: “Chuột thường sống thành từng ổ lớn, hôm nay ngươi mới bắt được vài con, chắc chắn ngày mai vẫn còn”.

Tô Vũ đáp: “Ta sẽ nghĩ cách bắt hết bọn này. Hạ công tử nghỉ ngơi sớm đi”.

Thế là hai người tách nhau ra, Hạ Du về phòng đi ngủ, Tô Vũ xách đám chuột đi xử lý.

Sau đó bận tới bận lui, Hạ Du cũng không lấy chuyện Thẩm Nguyệt sợ chuột ra trêu chọc nàng, không nhắc đến nữa.

Cơn mưa đã dừng nên dù không thấy ánh mặt trời thì sắc trời vẫn từ từ sáng hơn.


Có vẻ như cơn mưa này cuối cùng cũng dừng rồi.

Việc khơi thông dòng chảy bên phía Hoắc tướng quân cũng được tiến hành khá thuận lợi. Chỉ cần trời không mưa nữa, nước đọng trong các ao hồ ở chỗ trũng cũng không tràn ra thêm nữa, hiểm họa sạt lở cũng bớt đi vài phần.

Sau khi nước trong các hồ chứa chảy ra ngoài một phần, tuy rằng nước sông vẫn còn lẫn bùn và cát, nhưng tình hình khá ổn định. Đợi khi bùn đất lắng xuống, nước sông chảy đến thành Kinh ở hạ lưu chắc hẳn sẽ trở nên trong hơn.

Thấy cơn mưa xám xịt kéo dài liên miên này sắp qua đi, bách tính và các binh sĩ trong thành Vân rất đỗi vui mừng.

Mà đám người Tô Vũ đã ở lại thành Vân rất lâu rồi, đội nghi trượng trong kinh thành đã mấy lần thúc giục, họ cũng nên khởi thành hồi kinh.

Sau khi sự việc ở thành Vân được sắp xếp ổn thỏa, mấy người họ cùng đội nghi trượng trong kinh lên đường hồi kinh.


Ngày xuất hành, sắc trời vẫn còn xám ngoét, vó ngựa giẫm trên nền đất làm bùn nhão màu nâu văng tung tóe.

Bách tính trong thành biết tin Tĩnh Nguyệt công chúa sắp rời đi nên lục tục tới cổng thành đưa tiễn.

Tướng sĩ bên ngoài cổng thành cũng đứng ngay ngắn để đưa tiễn họ.

Thời gian này họ đã vì thành Vân làm rất nhiều điều, giải cứu không ít nạn dân. Sau này cho dù lũ lụt có xảy ra, sông ngòi bên ngoài thành đã được chia nhánh xong xuôi, bách tính ở thành Vân cũng không cần lo nước lũ sẽ tràn vào thành nữa.

Tuy rằng mọi người đồng tâm hiệp lực rất vất vả, nhưng các tướng sĩ và bách tính giúp đỡ lẫn nhau, sự ăn ý, tin tưởng và dựa dẫm này cũng là điều cực kỳ hiếm có.

Hoắc tướng quân rút ra một đội binh sĩ, đi theo hộ tống họ tới thành Kinh.

Lúc này Tô Vũ ngồi trong xe ngựa, Hoắc tướng quân cưỡi ngựa đi bên cạnh xe của họ.

Mặc dù đằng trước và phía sau có đội nghi trượng, nhưng thân binh của Hoắc tướng quân chặn ngay ở giữa, Hoắc tướng quân nói chuyện cùng Tô Vũ cũng không sợ bị nghe thấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui