Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Mỗi khi nàng chạm vào vành tai và tóc mai của Tô Vũ thì trong lòng Thẩm Nguyệt luôn dâng lên mạnh mẽ cảm giác muốn ở cạnh bên hắn cả một đời.
Khi bước ra khỏi góc tường, Thẩm Nguyệt chạm vào đôi môi nóng bỏng đang sưng tấy của mình.
Khi nàng quay đầu lại nhìn Tô Vũ, hắn cũng đang nhấc chân bước ra ngoài nhưng bộ dạng của hắn vẫn rất bình thản, khác hẳn với bộ dạng mãnh liệt đè nàng vào tường hôn lúc nãy.
Thẩm Nguyệt bĩu môi nói: “Đáng lẽ ta nên ra sức cắn vào môi chàng để xem chàng còn có thể bình tĩnh như vậy hay không”.
Tô Vũ cười nói: “Lại đây, nhân lúc ta còn chưa đi xa nàng còn có thể kéo ta vào trong làm lại thêm lần nữa”.
Muốn dùng sức kéo Tô Vũ vào trong, Thẩm Nguyệt thực sự không thể làm được.
Ngày hôm sau khi Thẩm Nguyệt tỉnh dậy thì nàng vẫn cảm thấy môi còn hơi tê. Nàng soi gương thì phát hiện vẫn còn vài chỗ sưng đỏ.
Nếu như để cho Hạ Du nhìn thấy thì không ổn, hắn ta nhất định sẽ truy hỏi ngọn nguồn không buông tha.
Cho nên Thẩm Nguyệt bắt đầu tìm ớt để ăn.
Bây giờ muốn chế biến những món ăn có ớt cũng rất tốn thời gian cho nên nàng chỉ cần ăn ớt sống là được.
Quả nhiên, khi Hạ Du đến thì đã hoảng sợ nhìn thấy cả miệng nàng đỏ bừng, trên trán thấm đẫm mồ hôi.
Hạ Du lắp bắp nói: “Thẩm Nguyệt, cô không sao chứ, sao cô lại ăn nhiều ớt như vậy, cô gặp phải đả kích gì sao?”
Thẩm Nguyệt liếc nhìn hắn ta, ra vẻ bình tĩnh nói: “Ai nói phải chịu đả kích gì thì mới có thể ăn ớt chứ? Thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo như vậy, ta không thể ăn cay một chút cho ấm người hay sao?”
Thẩm Nguyệt đưa hai nắm ớt cho Hạ Du rồi nói: “Ngươi nếm thử một chút đi, hương vị cũng không tệ lắm đâu”.
Hạ Du lắc đầu nói: “Ta còn chưa muốn tìm kích thích mạnh như vậy”.
“Ngon đến nỗi ăn hoài không ngán chứ không cay một chút nào. Không tin thì ngươi cứ ăn thử một miếng đi”.
“Không cay mà cô lại ra nhiều mồ hôi như thế hay sao?”
“Thời tiết như thế này phải đổ một chút mồ hôi mới tốt”, Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Ta hiểu về y thuật, ngươi tin ta đi, nam nhân để thân thể bị nhiễm ẩm lạnh cũng không tốt đâu”.
“Không tốt thế nào?”
Thẩm Nguyệt nghiêm nghị nói: “Nhẹ thì đau lưng dễ mệt mỏi, tứ chi dễ bị tê lạnh, nặng thì còn không thể động phòng hoa chúc nổi”.
Hạ Du vừa nghe thấy chuyện đó thì đã tái mặt, đó đúng là một chuyện lớn.
Hạ Du bán tín bán nghi, liền ngồi xuống nói: “Thảo nào gần đây ta lại cảm thấy thân thể yếu đuối đến như vậy, hóa ra là do bị nhiễm ẩm lạnh”.
Thẩm Nguyệt giật giật khóe miệng, thầm nghĩ chắc là do hắn ta còn ăn cơm chưa no.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...