Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Bây giờ quân đội Đại Sở đóng ở thành Vân, tiến hành bố trí phòng bị cực kỳ cẩn mật đối với thành Vân.
Vốn dĩ cứ tưởng rằng sau khi hội hợp cùng quân đội thì không cần lo lắng nữa.
Nhưng vì nạn dân ở khu vực phụ cận càng lúc càng nhiều, lũ lụt mùa thu có nguy cơ trở thành tai họa lớn, không một ai dám sơ suất.
…
Bởi vì mưa lớn liên tục trút xuống khiến nền đất mềm tơi lỏng lẻo nên khu vực lân cận thành Vân đã xuất hiện nhiều điểm sạt lở.
Thậm chí có nơi, đồi núi tiếp giáp với thôn trang, sạt lở xảy ra đột ngột vào nửa đêm làm một lượng lớn bùn đất từ trên đổ ập xuống, mọi người trong thôn đang say ngủ nên bị chôn sống hoàn toàn.
Nước sông từ các lưu vực gần đó tăng nhanh, dòng nước đục ngầu chảy xiết.
Thẩm Nguyệt vốn nên ở lại trong Thành Vân, bởi thôn trang bị đất đá vùi lấp kia rất có khả năng chẳng còn ai sống sót.
Nhưng nàng vẫn dẫn người tới thôn trang đó xem thử, đừng nói là một người, dù chỉ còn một con chó còn sống cũng không nên bỏ mặc.
Hoắc tướng quân không khuyên nổi nàng, Tô Vũ nhìn Thẩm Nguyệt đã mặc áo tơi mà nói: “Công chúa muốn đi, cứ để nàng ấy đi”.
Thẩm Nguyệt mà đi thì tất nhiên Hoắc tướng quân phải phái người đi cùng. Tô Vũ sẽ đi cùng nàng, Hạ Du cũng không ở lại một mình trong thành.
Khi đoàn người sắp xuất phát, ngựa cũng chuẩn bị xong, binh sĩ sẵn sàng đợi lệnh.
Tần Như Lương cũng theo sau, nghiêm túc nói với Thẩm Nguyệt: “Ta đi cùng cô”.
Thẩm Nguyệt quay đầu lại, loáng thoáng thấy một thứ khí chất cao quý không cho phép bất kỳ ai trái lời, nàng nhìn Tần Như Lương mà nhíu mày: “Vết thương chưa khỏi, ngươi muốn đi đâu? Ở yên đấy đi, không được đi đâu hết”.
Tần Như Lương mím môi nhìn Tô Vũ: “Vậy tại sao hắn có thể đi?”
Dưới màn mưa, thần sắc của Tô Vũ vẫn bình thản: “Tô mỗ bất tài, những ngày qua cố gắng dưỡng thương, thế nên phục hồi nhanh hơn Tần tướng quân một chút”.
Tuy hắn nói như thế, nhưng Tần Như Lương đâu thể không hiểu được.
Không dẫn hắn ta theo là bởi dẫn hắn ta đi rồi cũng vô dụng, hắn ta chẳng giúp được gì, ngược lại còn gây thêm phiền phức.
Hắn ta siết chặt nắm đấm theo thói quen, nhưng hai tay chẳng thể nào siết lại được.
Nếu hắn ta không chịu chữa khỏi đôi tay này, hắn ta chỉ có thể ăn không ngồi rồi tiếp tục vô dụng như vậy.
Sau cùng Tần Như Lương đành trơ mắt nhìn họ cưỡi ngựa, giục ngựa ra khỏi thành, chạy tới điểm sạt lở.
Thôn trang bị vùi lấp này nằm bên một con sông, muốn tiến vào đó, trước hết phải lội qua sông.
Cho dù nước sông dâng cao lẫn cùng bùn đất, dòng chảy vẫn rất mạnh.
Hoắc tướng quân tiên phong cưỡi ngựa qua sông.
Con ngựa của ông ta là một con ngựa già, đã cùng ông ta chinh chiến sa trường, vô cùng ăn ý, bước chân vững vàng, nhưng vừa xuống sông đã chìm mất một nửa bắp chân xuống sông, dù có vững vàng đến mấy cũng phải lảo đảo mấy lần vì lực chảy của dòng nước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...