Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Hạ Du hỏi: “Thẩm Nguyệt, cô thì sao? Các cô đều ổn chứ?”
Thẩm Nguyệt nói: “Ta vẫn ổn, chỉ là trong xe ngựa kia còn chở thương binh kìa”.
Hạ Du nói: “Bị thương nghiêm trọng không?”
“Đã dưỡng thương vài ngày ở hành cung Dạ Lương, vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cần nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa”.
Hạ Du đi về phía chiếc xe ngựa còn xem xét, vừa liếc mắt đã thấy Tô Vũ bình thản ngồi bên cửa sổ, hắn ta nói:
“Ta còn tưởng việc Đại Sở dùng ba thành trì đàm phán với Dạ Lương sẽ không thành công, chẳng ngờ cuối cùng bọn họ vậy mà vẫn làm được”.
Thẩm Nguyệt cười nói: “Đúng thế, trên đời này nào có việc gì có thể làm khó được hắn”.
Hạ Du thấp giọng hỏi: “Hắn làm thế nào đấy?”
Thẩm Nguyệt hắng giọng: “Ừ, tài ăn nói của hắn tốt, không ai trong số các triều thần của Dạ Lương là đối thủ của hắn. Cuối cùng, toàn bộ đều bị hắn nói đến mức cứng họng, không thể không tâm phục khẩu phục. Thế là đàm phán được với cái giá là ba thành trì”.
Hạ Du không phải là người dễ bị lừa gạt: “Thẩm Nguyệt, sao nghe cô nói, ta thấy cứ bất hợp lý thế nào ấy? Đừng nói ngay cả ta không tin, lúc quay về báo cáo lại với Hoàng thượng, chắc chắn Hoàng thượng cũng chả tin nổi!”
Thẩm Nguyệt vẫn bình thản nói: “Hoàng thượng có tin hay không thì cứ đợi sau này hẵng nói”.
Mọi người quay về Thành Huyền, sau một ngày ngồi xe mệt mỏi, họ nghỉ chân ở đây, ngày mai bắt đầu lên đường.
Sau khi họ vào thành, đêm xuống, Thành Huyền cực kỳ vắng vẻ, ngoài đốm lửa trại trong quân doanh thì không có một ánh đèn nào từ nhà dân cả.
Những người dân còn lại trong thành đã chuyển đi, lúc này đây, ngoài họ và vài binh sĩ Đại Sở, đây chỉ còn lại một thành trì vắng vẻ.
Họ vẫn ở lại tại viện tử ban đầu.
Trong viện tử có vài căn phòng, thêm một Tần Như Lương cũng không cảm thấy chật chội.
Thức ăn còn lại trong bếp không nhiều, đầu bếp nấu vài món đơn giản, mọi người cũng tạm chấp nhận mà ăn.
Mọi người đã quen chịu khổ khi bôn ba bên ngoài nên cũng không kén chọn, ngay cả Hạ Du sống trong nhung lụa từ nhỏ cũng có thể vượt qua thời gian khổ hàn này.
Cơ thể Hạ Du tráng kiện hơn nên lượng cơm tăng.
Thẩm Nguyệt nhớ lại lúc mới đi, Dạ Lương có tặng cho họ hai vò rượu Phụng Lê, lúc này lấy ra cho thêm phần phấn khích.
Vừa nhìn thấy rượu, hai mắt Hạ Du sáng rực, hắn ta tu liên tiếp hai bát: “Trước đây lúc ở kinh thành, có rượu ngon nào mà ta chưa từng uống đâu, nhưng sau khi đến nơi biên quan này, ta mới thấy rượu Phụng Lê là rượu ngon nhất”.
Thẩm Nguyệt cười nói: “Ngươi có khẩu vị giống ta đấy”.
Tô Vũ không uống rượu, Tần Như Lương nếm thử một chút: “Rượu này quá nhẹ, ở biên cương thì phải uống rượu mạnh mới sảng khoái”.
Ý nghĩ này khá hợp với quan điểm của Hoắc tướng quân.
Ngoài cửa có mưa lất phất trên lá chuối kèm theo gió thu ẩm ướt.
Ban đêm trong Thành Huyền càng hoang vắng và tĩnh mịch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...