Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Mọi chuyện xưa dần nổi lên mặt nước, mà người chìm dưới đáy nhiều năm như Tô Vũ cuối cùng cũng chậm rãi xuất hiện.
Tần Như Lương đã không thể khống chế thế cục Đại Sở nữa, nhưng Tô Vũ thì có.
Không chỉ vậy, Tô Vũ còn có thể bày mưu tính kế.
Tô Vũ nói với Tần Như Lương: “Mời Tần tướng quân đưa tay ra”.
Tần Như Lương nhíu mày, bài xích: “Làm gì?”
Tô Vũ nhướng mày: “Chẳng lẽ Tần tướng quân muốn cứ tàn phế như vậy sao?”
Tần Như Lương chấn động.
Sắc mặt Tô Vũ lạnh nhạt thản nhiên, không hề có chút dao động nào.
Hắn cầm chắc cổ tay của Tần Như Lương, chẩn mạch cho hắn ta, ngón tay mềm mại khẽ sờ lên vết sẹo và gân mạch trên cổ tay của hắn ta: “Cũng không phải là vô phương cứu chữa”.
Tô Vũ nói xong, chậm rãi lấy một cây ngân châm ra khỏi áo, đâm vào cổ tay Tần Như Lương.
Mặc dù Tần Như Lương không thấy đau đớn, nhưng ngón tay bị kích động, bắt đầu co rút.
Tô Vũ nói: “Xem ra có thể khôi phục đến tám phần”.
Tần Như Lương kinh ngạc nói: “Ngươi cũng biết y thuật à?”
Tô Vũ liếc mắt nhìn hắn ta, nói: “Ta là thầy của A Nguyệt, nàng biết thì sao ta không biết được”.
Tần Như Lương bừng tỉnh.
Đúng nhỉ, đây là thầy của Thẩm Nguyệt, mọi thứ Thẩm Nguyệt biết đều do hắn dạy.
Quả nhiên hắn đã che giấu quá sâu! E là không ai có thể phát hiện được bộ mặt thật của hắn!
Tần Như Lương nói: “Ngươi sẽ chữa cho ta?”
“Với y thuật của A Nguyệt thì e là không thể dựng gân nối mạch cho ngươi được, nên nàng mới mong ta có thể chữa cho ngươi”.
“Nhưng nếu ta làm gì bất lợi với các ngươi thì ngươi thà giết ta còn hơn là cứu ta cơ mà”.
Tô Vũ nói: “Tần tướng quân là người thông minh, ta đương nhiên có điều kiện của ta”.
Tần Như Lương trầm giọng, gằn từng chữ một: “Ngươi muốn ta giúp ngươi?”
Tô Vũ nhìn hắn ta với ánh mắt sâu như mực, lạnh nhạt nói: “Nếu ta chữa cho ngươi, tức là đồng ý với yêu cầu của A Nguyệt, tương đương với nàng cứu được ngươi. Sau này, đôi tay của ngươi là của nàng, cũng chỉ có thể nghe theo sự chỉ huy của nàng. Nếu ngươi đồng ý thì ta sẽ chữa”.
Tần Như Lương cười khẩy: “Nói nghe dễ quá, ngươi đang muốn ta từ bỏ lập trường, nhận nàng làm chủ đúng không!”
Tô Vũ nói: “Đương nhiên, Tần tướng quân vẫn có thời gian cân nhắc mà”.
“Nếu ta không đồng ý thì sao, ngươi không sợ ta về kinh rồi báo mọi chuyện của các ngươi cho hoàng thượng à?”
“Làm vậy có thể đổi lấy công danh lợi lộc hay là mỹ nhân cho Tần tướng quân đây?”, Tô Vũ thản nhiên nói.
“Không chỉ không được mà Tần tướng quân sẽ tiếp tục làm một kẻ tàn phế, biến từ tướng quân đệ nhất Đại Sở trở thành hạng người vô danh không có tiếng tăm gì”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...