Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng

Nhưng nếu hắn ta ở trong phòng, tại sao lại không trả lời.

Không chần chừ thêm, Thẩm Nguyệt lập tức đẩy cửa phòng.

Một vết nước kéo dài từ cửa tới tận trong phòng, nàng nhìn theo nó, mặt mũi lập tức biến sắc.

Tần Như Lương ngã vật ra trên nền đất, y phục ướt sũng kia chưa kịp thay, vết nước thấm ra làm ướt sàn nhà, loáng thoáng còn thấy cả màu đỏ.

Thẩm Nguyệt tiện tay đặt thuốc lên bàn rồi chạy tới đỡ hắn ta, hắn ta vừa ướt vừa nặng lại không có bất kỳ phản ứng nào khiến Thẩm Nguyệt đỡ hắn ta dậy cực kỳ chật vật, không khỏi trầm giọng quát: “Tần Như Lương, ngươi tỉnh lại đi!”

Khó khăn lắm mới lôi được Tần Như Lương lên giường nằm, nàng sờ vào trán mới phát hiện hắn ta đã phát sốt từ khi nào.

Thẩm Nguyệt thấy trong nước mưa có lẫn vết máu, lập tức vạch lớp áo ướt của hắn ta. Băng vải quấn trên hông hắn ta đã bị máu thấm ướt, càng không biết vết thương đã nứt ra từ bao giờ.

Thẩm Nguyệt cảm thấy tức giận: “Đã đến mức này rồi mà ngươi còn tỏ vẻ gì hả! Ngươi tưởng rằng ngươi ngã xuống vì ta thì ta sẽ cảm kích ngươi lắm sao!”


Nàng biết Tần Như Lương không nghe thấy.

Nhiệm vụ cấp bách hiện giờ là phải cởi y phục ướt ra, xử lý lại vết thương cho hắn ta.

Một mình Thẩm Nguyệt không thể làm xong trong chốc lát được, e rằng Tần Như Lương vừa tái phát vết thương cũ vừa nhiễm thương hàn, càng kéo dài sẽ càng nghiêm trọng.

Nàng không kịp nghĩ quá nhiều đã bất chấp màn mưa, lao ra khỏi viện, gọi hai cung nhân vào trong thay đồ cho Tần Như Lương rồi gọi thêm người đi mời thái y.

Viện tử ngày mưa vốn trống vắng lạnh lẽo thoáng chốc náo nhiệt hơn hẳn, cung nhân và thái y lục tục cầm ô tiến vào trong.

Tô Vũ ra cửa xem xét tình hình, vừa ra tới cửa, suýt nữa đâm sầm vào Thẩm Nguyệt.

Tô Vũ đỡ lấy nàng, giọng nói vẫn dịu dàng: “Chạy chậm thôi!”

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu trông thấy hắn mà nhíu mày: “Sao chàng lại ra đây?”


“Ta ra ngoài xem xem xảy ra chuyện gì”.

Thẩm Nguyệt không nghe phân bua gì đã đẩy hắn vào trong: “Chàng còn chưa khỏi, chớ chạy lung tung, lỡ cũng bị thương hàn như Tần Như Lương thì phải làm sao?”

“Hắn ta bị thương hàn?”

“Vết thương tái phát, sốt cao không giảm, chẳng phải thương hàn thì là gì”, Thẩm Nguyệt nói: “Ta quay về lấy thuốc”.

Phương thuốc mà trước đó nàng điều chế cho Tô Vũ vẫn còn thừa, để ngay ở trong phòng. Dùng thứ thuốc này chắc hẳn sẽ có hiệu quả hơn thuốc của thái y.

Thẩm Nguyệt lấy thuốc xong định đi ngay, nhưng vẫn quay đầu nhìn Tô Vũ, thấy hắn rất bình thản mới hỏi: “Chàng không thấy không vui à?”

Tô Vũ híp mắt mỉm cười trông rất vô hại: “Sao có thể chứ, vết thương của Tần tướng quân vẫn cấp bách hơn!”

“Vậy ta qua bên đối diện nha?”

“Ừ, nàng đi đi!”

Thẩm Nguyệt cứ cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng nhất thời không nói ra được. Nàng lắc lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, vội vàng chạy sang phía đối diện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui