Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Thẩm Nguyệt khép mắt nhìn đôi tay mình nhuốm ít máu, nhìn như là bị nhuộm đỏ.
Nàng thản nhiên nói chuyện: “Cảm thấy ta rất độc ác sao?”
Tần Như Lương nói: “Ta chỉ không ngờ là cô sẽ như vậy thôi, cô hận hắn ta suýt thì hại chết Tô Vũ sao?”
Thẩm Nguyệt lạnh nhạt nói: “Nếu Tô Vũ gặp bất trắc gì, ta sẽ chém hắn ta thành trăm mảnh”.
Tần Như Lương liếc sang nàng, ánh mắt nàng kiên định vô cùng, có chút kinh hãi nhưng lại có vài điểm tịch mịch khó nói.
E là cũng chẳng có ai quan trọng như Tô Vũ trong lòng nàng.
Hắn ta chưa từng chú ý, đến khi hắn ta chú ý thì hắn ta đã thua hoàn toàn, không thể quay lại được nữa.
Hai người đứng ngoài địa lao, cửa ra của địa lao có một không gian có thể che mưa chắn gió, để mỗi khi trời mưa thì nước mưa sẽ không tràn vào địa lao.
Sắc trời trước mắt tối sầm lại, tiếng sấm chớp từ xa tràn lan trong mây, hùng hồn mà trầm thấp.
Cuối cùng, Tần Như Lương nói: “Sát thủ trong địa lao kia là cao thủ đại nội của Đại Sở”.
Tần Như Lương là tướng quân Đại Sở, thỉnh thoảng phải phòng bị trong cung nên biết rõ mấy chuyện này.
Bình thường bên cạnh hoàng đế đều có những tử sĩ được bồi dưỡng bảo vệ sự an nguy của hoàng đế, đồng thời đi làm những việc ít người biết.
Tần Như Lương nói: “Cao thủ đại nội do hoàng đế trực tiếp cai quản, không ai được phép nhúng tay vào. Ban nãy ta thấy trên cánh tay hắn ta có một vết xăm chỉ cao thủ đại nội mới có”.
Lời của hắn ta rất có lực chứng minh, rằng chủ mưu chuyện này chính là hoàng đế Đại Sở.
Chính là vị đường huynh khiến nàng mất nước, mất cha mẹ, bây giờ chính người đó cũng muốn lấy mạng của nàng để đổi lấy lợi ích lớn của đất nước.
Thẩm Nguyệt biết vị hoàng đế đó không yên tâm cho nàng quay về Đại Sở, mà ngay từ đầu nàng cũng chẳng ôm hy vọng gì về tình thân giữa nàng với hoàng đế.
Những gì nàng có thể thấy được chỉ có lợi dụng và hy sinh.
Ánh mắt Thẩm Nguyệt bình tĩnh vô cùng: “Sao ngươi phải nói những điều này với ta, chẳng phải ngươi luôn ở phe hắn ta sao”.
“Ta nói ra thân phận của sát thủ liên quan gì đến lập trường của ta đâu. Đại Sở và Dạ Lương đang có xu thế hòa bình, ta cũng xuôi theo dòng nước mà thôi”, hắn ta nhấc chân bước ra: “Đi về thôi”.
Thẩm Nguyệt đi sau hắn ta, không tim không phổi nói: “Chỉ xuôi theo dòng nước à, Tần Như Lương, ngươi đã quen làm vậy rồi đúng không? Quả thật đây là phương thức tự vệ tốt nhất mà”.
Trước kia hắn ta cũng làm vậy, trở thành chủ soái bên cạnh hoàng đế Đại Sở, giúp hoàng đế Đại Sở vượt mọi chông gai.
Mặc dù vậy, hắn ta khi ấy vẫn cứu nàng trước lời đàm tiếu của dư luận.
Tần Như Lương thuận miệng nói ra, Thẩm Nguyệt cũng vậy.
Nhưng không ngờ Tần Như Lương lại đột ngột quay người lại, Thẩm Nguyệt không kịp rút chân, suýt nữa đụng vào hắn ta.
Tần Như Lương nói: “Nếu bây giờ ta cho cô biết, ta chỉ không muốn thấy cô gặp nguy hiểm thì chắc cô cũng chẳng tin. Cho nên ta việc gì phải giải thích nhiều, cô cứ coi ta là hạng người ham sống sợ chết đi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...