Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Tần Như Lương nghĩ nếu hắn thực sự đổi ý, Thẩm Nguyệt cũng vẫn chờ đợi ở tại chỗ liền tốt rồi.
Lời này của Tô Vũ nghe vào tai hắn có vẻ vô cùng châm biếm.
Khi đi ra ngoài, Tần Như Lương dừng lại bên cạnh Thẩm Nguyệt nói: “Trong hành cung này không thiếu kẻ hầu, về sau những chuyện này để người hầu tới làm là được, không cần nàng đích thân phải động tay”.
Thẩm Nguyệt điềm tĩnh đáp: “Ta cam tâm tình nguyện, liên quan gì tới ngươi”.
Tần Như Lương có chút tức giận, khi thái y tới đổi thuốc, hắn liền nói với thái y rằng Tô Vũ đã tỉnh lại.
Chỉ trong buổi sáng toàn bộ hành cung đều biết tin Tô Vũ đã tỉnh.
Cho nên trong sân suốt buổi sáng chưa từng có giây phút nào yên tĩnh qua, sau khi một đám thái y chẩn đoán cho Tô Vũ xong mới rời đi không bao lâu thì hoàng đế Dạ Lương lại dẫn một nhóm khác đến thăm hỏi.
Tô Vũ tỉnh lại không lâu, thời gian một buổi sáng lăn qua lộn lại này cũng đủ khiến hắn kiệt sức.
Hoàng đế Dạ Lương kêu hắn nghỉ ngơi điều dưỡng cho tốt, có yêu cầu gì cứ nói ra là được, sau đó mới dẫn theo cung nhân rời đi.
Khi Thẩm Nguyệt bưng theo thuốc tiến vào, thấy hắn miễn cưỡng tựa đầu lên thành giường giường, vùng trên hai lông mày phảng phất sự mỏi mệt.
Thẩm Nguyệt có chút cáu giận: “Chàng uống thuốc trước đi, lát nữa ta sẽ dạy cho Tần Như Lương một bài học”.
Tần Như Lương, hắn chính là không muốn thấy Tô Vũ trôi qua thuận lợi.
Tần Như Lương chắc chắn không phải là đối thủ của Thẩm Nguyệt, nàng cảm thấy nắm đấm thực sự có chút ngứa ngáy, vô cùng muốn đập lên người hắn vài quyền mới thoả lòng.
Tô Vũ lại chẳng hề có chút nào không vui: “Thôi bỏ đi A Nguyệt, suy cho cùng ta cũng chuẩn bị đập chậu cướp hoa, muốn cướp đoạt thê tử của hắn, hắn không thoải mái cũng là chuyện dễ hiểu”.
Thẩm Nguyệt ngẩn người, Tô Vũ nói tiếp: “Hắn không cam lòng, nếu nàng tới tìm hắn, e rằng vì muốn nàng tới gặp hắn nhiều thêm vài lần, hắn sẽ lại càng gây ra nhiều chuyện”.
Thẩm Nguyệt kinh ngạc: “Vậy sao? Đây hẳn là tính giận hờn cùng so đo của trẻ con, sao tên đó lại có thể ấu trĩ như vậy, dù nói thế nào hắn cũng là đại tướng quân của Đại Sở”.
Tô Vũ rủ mi phì cười: “A Nguyệt à, đàn ông cũng có những lúc rất ngây thơ”.
Thẩm Nguyệt cũng mỉm cười, sau đó nghiêm túc nói: “Tô Vũ, đợi sau khi trở về kinh, ta sẽ hoà ly với hắn”.
“Ta không muốn đội chiếc mũ phu nhân đại tướng quân này trên đầu nữa mà muốn ở cùng chàng. Nếu đời này có thể công khai sống với chàng thì ta cũng không còn điều gì phải hối tiếc nữa”, nàng vừa nói vừa cười nhạt, trong giọng nói cũng có có chút nhượng bộ trước hiện thực: “Nhưng ta biết nó nhất định sẽ rất gian khó, ta không cưỡng cầu, chàng cũng không cần phải cảm thấy khó xử”.
“Rất khó nhưng ta sẽ nỗ lực, A Nguyệt, nàng phải chuẩn bị tinh thần, cho dù sau khi trở về kinh các người hoà ly, chúng ta cũng tạm thời không có khả năng ở cạnh nhau”.
“Ta biết, ta sẽ đợi, ta cũng sẽ nhẫn nhịn”, dù cho khó khăn phía trước có lớn tới đâu nàng cũng sẽ không bỏ cuộc.
Tô Vũ là người đàn ông duy nhất nàng nhận định trong đời này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...