Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Đao quang kiếm ảnh tung bay, chiêu thức nhanh đến hoa mắt. Tô Vũ đoạt kiếm, thế kiếm như lôi đình, quét ngang không gian.
Trong tình huống địch nhiều ta ít, tốc chiến tốc thắng là thượng sách.
Càng kéo dài thì hai người càng bất lợi.
Những sát thủ kia thấy không đánh phá được Tô Vũ, định vòng ra sau để đối phó với Thẩm Nguyệt.
Sát thủ tưởng rằng công chúa Tĩnh Nguyệt cũng chỉ là một người phụ nữ tay trói gà không chặt, có thể dễ dàng giải quát.
Nào ngờ Thẩm Nguyệt và Tô Vũ lại phối hợp cực kỳ ăn ý, Tô Vũ đúng lúc đưa ra một thanh kiếm cho nàng, nàng chuyển tay giết chết ngay hai tên sát thủ chưa kịp phòng bị.
Máu tươi thấm vào trong cỏ dại và đá loạn càng kích thích ý chí chiến đấu của con người.
Tô Vũ và Thẩm Nguyệt không thể phòng ngự được hoàn toàn, cả người không tránh khỏi vết kiếm, nhưng cả hai giết đến đỏ mắt mà không biết đau đớn.
Thẩm Nguyệt quên đi cơn đau, nàng càng bị áp chế thì càng bùng nổ, chỉ biết nếu mình thả lỏng thì cả hai sẽ có thể phải chết.
Mà lần này, nàng sẽ không bao giờ trơ mắt nhìn Tô Vũ bị thương một mình, nàng sẽ gắng hết sức kề vai chiến đấu với hắn.
Loại cảm giác này vẫn thoải mái hơn để Tô Vũ chiến đấu anh dũng một mình vì nàng nhiều.
Nếu có thể khiến hắn đỡ chịu thương tổn một ít, dù bản thân đổ nhiều máu thì có làm sao.
Tay của Thẩm Nguyệt đã tê dại cả, máu tươi nhuốm đầy tay nàng nhưng cũng chẳng tạo nên gợn sóng gì.
Nàng chỉ muốn đám người này chết đi, có thế thì nàng và Tô Vũ mới được sống.
Trong ánh mắt hắc bạch phân minh đó cũng tràn ra lệ khí mạnh mẽ.
Đám sát thủ lần lượt ngã xuồng mà Thẩm Nguyệt và Tô Vũ vẫn đứng vững, sát thủ không cách nào đột phá.
Nếu tiếp tục như vậy thì chúng không thể hoàn thành được nhiệm vụ.
Thừa dịp sát thủ dây dưa với Tô Vũ và Thẩm Nguyệt, một tên trong đó nhân lúc họ không chú ý mà lén rút lui ra ngoài.
Hắn ta nhìn vị trí của Tô Vũ với Thẩm Nguyệt, lại ngẩng đầu nhìn đá loạn lởm chởm bên sườn núi, bèn hạ quyết tâm khinh công về phía sườn núi kia.
Khi Tô Vũ và Thẩm Nguyệt quay cuồng, sát thủ kia đá mạnh vào đám đá loạn phong hóa trên sườn núi.
Bụi đất lập tức bay đầy trời.
Bãi đá vụn lâu ngày phơi gió phơi nắng, cơ hồ đã kết thành chỉnh thế, chỉ một phần lung lay thì toàn bộ sẽ rung chuyển.
Những khối đá trên sườn núi tróc ra từng mảng, sau đó là ầm ầm bóc tách.
Bão cát nổi lên, tiếng đá vỡ không ngừng phóng lớn, ầm ầm như sét đánh.
Khi Thẩm Nguyệt quay đầu nhìn lại thì đã thấy cát bụi như sương, từng cục đá lớn nhỏ đang lăn xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...