Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng

Lúc này đám lính canh đã nhét hết cơm thừa canh cặn vào bụng Triệu Thiên Khải, Triệu Thiên Khải vẫn còn đang không ngừng mắng chửi.

Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đứng ở lối đi bên ngoài ngục tối không thể chịu nổi những lời mắng chửi của ông ta, Thẩm Nguyệt liền bĩu môi nói với Tô Vũ: “Đã gặp Tần Như Lương rồi, bây giờ thì đến lượt ông ta”.

Tô Vũ thì thầm nói: “Lần này đổi lại là nàng đứng chờ bên ngoài nhé?”

Cũng may là Dạ Lương không chặt đầu Triệu Thiên Khải, nếu không thì sẽ chẳng còn chuyện vui thế này nữa.

Thẩm Nguyệt nói: “Chuyện này ngay từ đầu do ta làm, hiện tại cũng nên do ta xử lý hậu quả”.

“Nàng nói vậy cũng đúng”.

Sau đó Thẩm Nguyệt liền đi qua hắn để đi thẳng vào ngục giam của Triệu Thiên Khải.

Triệu Thiên Khải bị xiềng xích khóa chặt tay chân, những sợi xích kéo dài từ trên vách tường, ông ta không thể nào trốn thoát được.


Vừa nhìn thấy Thẩm Nguyệt thản nhiên bước vào thì Triệu Thiên Khải đã tức giận đến mức nghiên răng căm hận, tiếng xích sắt kêu lên chói tai, ông ta đã xông về phía của nàng.

Đáng tiếc ông ta còn chưa kịp tới gần Thẩm Nguyệt thị đã bị Thẩm Nguyệt đá một cước vào ngực.

Sức mạnh của nàng vượt quá sức tưởng tượng của Triệu Thiên Khải, không giống lực chân của nữ nhân bình thường một chút nào.

Cơ thể Triệu Thiên Khải đập mạnh vào tường, ông ta còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng xương sườn của mình bị đá gãy ra.

Thông qua chuyện này cũng có thể thấy được một chuyện.

Triệu Thiên Khải ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc khó tin nhìn Thẩm Nguyệt rồi nói: “Tiện nhân, ngươi thật sự biết võ công…”

Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Sao, điều này khiến ngươi cảm thấy rất bất an sao?”

Nàng lại cười nói: “Ta ở Thành Huyền chờ ngươi khải hoàn trở về, không ngờ cuối cùng lại gặp ngươi ở đây. Triệu tướng quân, cảm giác khi làm tù binh của nước giặc thế nào?”


Nàng hỏi: “Không phải ngươi nói mình mạnh hơn Tần Như Lương, sẽ không bị Dạ Lương bắt được, cũng sẽ không trở thành tù binh của Dạ Lương đó hay sao?”

Triệu Thiên Khải căm hận nói: “Nếu không phải bị Dạ Lương mai phục thì chuyện này sao có thể xảy ra được? Là kẻ nào làm lộ tin tức, khi trở về ta nhất định sẽ tra cho rõ!”

Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: “Nhóm phó tướng của ngươi đều đã bị chặt đầu cắm trên tường thành, lúc ta đi ngang qua đếm thử thì một người cũng không thiếu”.

Hai mắt Triệu Thiên Khải đỏ ngầu.

Thẩm Nguyệt lại nói: “Dạ Lương tha mạng cho ngươi, ngươi cũng nên hiểu lý do vì sao. Dạ Lương bắt hai vị tướng quân của Đại Sở, đến khi hòa đàm sẽ càng thêm kiêu ngạo, bởi vì có tiền cược là ngươi cho nên bọn họ bây giờ mới ép Đại Sở nhường bảy tòa thành”.

“Đúng là hão huyền!”

Thẩm Nguyệt hỏi: “Vậy theo ý Triệu tướng quân, chuyện này phải xử lý thế nào?”

“Còn thế nào được?”, Triệu Thiên Khải vênh mặt hất hàm: “Các ngươi mới là sứ thần hòa đàm, bất kể là điều kiện gì thì cũng là nhiệm vụ các ngươi phải làm! Ta là Trấn Nam đại tướng quân, chẳng lẽ không có giá trị bằng hai tòa thành?”

Việc cấp bách bây giờ là phải đổi ông ta về, ông ta mặc kệ Dạ Lương có điều kiện gì.

Chờ ông ta quay về, nhất định sẽ dẫn đại quân san bằng Dạ Lương, bù lại mối nhục hôm nay ông ta phải chịu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui