Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Chứng cứ xác thực trước mắt, không cho phép Liễu Thiên Hạc biện bạch phủ nhận.
“Trước đó sứ thần Tô đại nhân từng nói, ngươi vốn là tội nhân phạm vào tội chết bỏ trốn của Đại Sở, ta lúc đầu còn không tin, bây giờ xem ra tám chín mươi phần trăm đúng là như vậy. Ngươi cậy nhờ Dạ Lương không phải vì kế hoạch lớn của Dạ Lương, căn bản đều vì báo thù cho bản thân mình. Ta phải dùng quân pháp xử lý ngươi, thi hành ngay tại chỗ!”
Liễu Thiên Hạc cười giễu cợt: “Ta vì Dạ Lương lập được công lao hiển hách, nhưng cuối cùng tướng quân lại nghe theo dăm ba câu của sứ thần nước đối địch liền muốn trừng trị ta theo quân pháp! Ta làm điều này cũng là vì giúp Dạ Lương nhất thống thiên hạ, hoàn thành bá nghiệp!”
“Người đâu, áp giải tên này xuống rồi nhốt lại, ngày mai đưa tới trước mặt thánh thượng mời người xử lý!”
Hóa ra việc Tô Vũ đổi từ lều của chính mình sang lều của Thẩm Nguyệt hắn chỉ nói với đại tướng quân, những người còn lại đều không hay biết.
Sau khi Thẩm Nguyệt trở về lều trước, Tô Vũ mới thỏa thuận với đại tướng quân về kế sách này- bố trí binh lính chờ đợi mai phục xung quanh lều của hắn, hắn đoán Liễu Thiên Hạc sẽ ra tay một lần nữa vào tối nay.
Nếu không ngày mai sau khi hắn cùng Thẩm Nguyệt rời doanh trại, Liễu Thiên Hạc muốn hành động lại cũng khó.
Trong lều, Thẩm Nguyệt đang thướt tha nằm nghiêng, nàng càng ngày càng cảm thấy tỉnh táo, cũng không biết đã qua bao lâu, Tô Vũ, người vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên thấp giọng nói: “A Nguyệt, nàng còn muốn nhìn bao lâu nữa?”
Thẩm Nguyệt sững sờ: “Thì ra chàng chưa ngủ”.
“Ta ngủ rồi”.
“Vậy làm sao chàng biết ta đang nhìn chàng?”
“Chỉ là không sâu giấc”, giọng nói của Tô Vũ mang theo chút ngái ngủ cùng uể oải: “Nếu nàng cứ nhìn như vậy, có lẽ ta sẽ không chống đỡ được nữa đâu”.
Thẩm Nguyệt trở mình, nằm ngửa nhìn lên đỉnh lều tối om, lẩm bẩm: “Vậy ta không nhìn nữa, chàng mau ngủ đi”.
Một lúc sau Tô Vũ ngồi dậy, chân thon dài của hắn hơi cong, khuỷu tay chống lên đầu gối, dụi dụi sống mũi mà thở dài.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Sao thế?”
“Không ngủ được nữa”, giọng nói trầm thấp của Tô Vũ truyền vào tai như có thể xoa dịu lòng người: “Phải làm thế nào đây? Ta muốn ôm nàng, nàng làm ta thức giấc rồi, có phải là nên chịu trách nhiệm không?”
“Ta không làm ồn ào tới chàng, là do chàng tự mình tỉnh dậy”.
“Nhưng nàng vẫn luôn nhìn ta”.
Thẩm Nguyệt giảo biện: “Ta chỉ là đang nhìn màn trướng bên cạnh chàng, là chàng tự mình đa tình đó chứ”.
“Được rồi, cùng nàng nói những lời thừa thãi này làm gì cơ chứ”.
Thẩm Nguyệt nghiêng người quay vào trong nhưng lại nghe được âm thanh Tô Vũ sột soạt đứng dậy, hắn phẩy góc áo, sau đó tiêu sái bước tới.
Sau đó mùi trầm hương nhàn nhạt lẫn với hơi khói lửa trên người Tô Vũ truyền vào khoang mũi Thẩm Nguyệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...