Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Lính canh gác trong doanh trại lập tức báo cáo cho Tướng quân Dạ Lương.
Lúc Đại tướng quân vội vã chạy đến lều trại của hai người, nhìn thấy Thẩm Nguyệt và Tô Vũ không việc gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức ra lệnh cho người điều tra cẩn thận kẻ hạ độc.
Trong quân Dạ Lương có người chỉ mong sao Thẩm Nguyệt và Tô Vũ chết, để châm ngòi chiến tranh giữa hai nước.
Bản thân Thẩm Nguyệt cũng biết cho dù đưa đến là món ăn địa phương yêu thích của nàng, nàng cũng sẽ không mạo hiểm ăn một miếng.
Thẩm Nguyệt than thở nói: “Chỉ tiếc những món ăn này”.
Tô Vũ nói: “Lần này không ăn được, lần sau sẽ được ăn”.
“Dù sao cũng không có việc gì, chúng ta đi ra ngoài xem tình hình”, Thẩm Nguyệt đề nghị nói.
Sau đó nàng cùng Tô Vũ bước ra khỏi lều, theo sau là một toán binh lính.
Bên ngoài có chút hỗn loạn, hai người đi về phía có nhiều người, Đại tướng quân Dạ Lương cũng đang ở đó. Tên lính bị trúng độc ngã trên đất vẫn chưa kịp đem đi.
Đại tướng quân quay đầu lại nhìn Thẩm Nguyệt, nói: “Tĩnh Nguyệt công chúa nên lánh đi, cái chết này kỳ lạ đáng sợ, tránh cho công chúa sợ hãi”.
Thẩm Nguyệt đã bước tới, thản nhiên nói: “Ta xem xem rốt cuộc nó đáng sợ thế nào”.
Sau khi tách đám đông ra, mượn ánh lửa nhìn đến tên lính bị trúng độc nằm trên đất, Thẩm Nguyệt khẽ ngây ra.
Sắc mặt tên lính đó tím xanh, thất khiếu chảy máu, quả thực đáng sợ. Nhưng nàng chưa từng thấy bệnh trạng lúc độc phát tác như này bao giờ.
Tên lính trúng độc được mang đi, Đại tướng quân đích thân đưa Thẩm Nguyệt về lều.
Tô Vũ nhàn nhạt nói: “Có kẻ rắp tâm mưu hại công chúa nhằm phá vỡ cuộc đàm phán hòa đàm giữa hai nước, để tránh ban đêm lại xảy ra tình huống bất lợi với công chúa, ta vẫn nên ở cùng một lều với công chúa bảo vệ an toàn cho công chúa”.
Lúc nghỉ ngơi vào ban đêm, lều của Thẩm Nguyệt và của Tô Vũ được sắp xếp riêng. Mặc dù cách không xa, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện sẽ không thể qua ngay được.
Xung quanh đều là người của Dạ Lương, nếu không có Tô Vũ ở bên cạnh, sợ rằng ban đêm Thẩm Nguyệt sẽ không ngủ được.
Trong quân không có nhiều lễ nghi đến như vậy, tất cả mọi thứ diễn ra đều vì một mục đích an toàn, huống chi ở đây đều là nam nhân, trước khi Thẩm Nguyệt đến thì chẳng có chuyện nam nữ khác biệt gì.
Lều chuẩn bị cho Thẩm Nguyệt rộng rãi hơn, bên trong có đặt hai chiếc giường đơn, bỏ trống một chiếc thì cũng thật lãng phí.
Vì vậy đại tướng quân nói: “Nếu như công chúa Tĩnh Nguyệt đồng ý thì hãy để sứ thần ở cùng doanh trướng với công chúa”.
Thẩm Nguyệt cứng nhắc gật đầu nói: “Như vậy cũng tốt, như vậy thì bọn ta cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau”.
Sau đó Thẩm Nguyệt trở về doanh trướng trước, ánh nến vàng trong doanh trướng có chút ảm đạm.
Nàng nhìn hai chiếc giường đơn, chăn đệm bên trên đã chuẩn bị khá đầy đủ.
Chăn đệm dùng trong quân chắc chắn sẽ không sạch sẽ, hơn nữa bông gòn bên trong đều bị ép chặt khiến cho chúng trở nên vừa to vừa cứng, chẳng khác nào một khối đá.
Thẩm Nguyệt dọn giường lại một chút, đêm nay nàng vẫn có thể chấp nhận ngủ ở đây một đêm, nàng cũng muốn mình cùng Tô Vũ có thể ngủ thoải mái một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...