Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng

Hắn vừa ra khỏi cửa thì đã ngẩng đầu nhìn thấy hai người đang ôm nhau trong viện, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

Tô Vũ trầm giọng nói: “Đi”.

“Ồ”, Hạ Du quay đầu định trở về phòng nhưng vừa bước được vài bước thì đã cảm thấy không ổn, liền quay lại nói: “Này, tại sao ta phải nghe lời ngươi? Đại học sĩ, có biết mình đang làm gì không? Còn không mau buông Thẩm Nguyệt ra!”

Tô Vũ ngẩng đầu khỏi vai Thẩm Nguyệt rồi hướng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn sang khiến cho Hạ Du cảm thấy kinh hãi, không khỏi nghĩ đến cảnh hắn giết người không chớp mắt vào đêm hôm trước.

Hạ Du lùi hai bước vào phòng.

Tô Vũ đã lên tiếng, thái độ còn có chút mãnh liệt bá đạo: “Ta muốn ôm nàng, ngươi có ý kiến gì?”

Hạ Du làm sao dám có ý kiến, hắn lí nhí nói: “Ai thèm có ý kiến, ta, ta chỉ thấy ngươi làm như vậy không tốt chút nào!”

“Ta lại cảm thấy rất tốt”, Tô Vũ nheo mắt nói: “Đóng cửa”.


Hạ Du tức giận nói: “Đóng thì đóng, ai sợ ai!”, vừa dứt lời thì hắn ta đã đóng sầm cửa lại.

Sau khi bị Hạ Du quấy rầy, Thẩm Nguyệt không biết nên khóc hay nên cười bởi vì cảm giác tiêu cực dường như đã bị đánh tan hơn phân nửa.

Nàng nói: “Chàng buông ta ra đi, ta muốn đi tắm rửa sạch sẽ một chút”.

Giọng nói của Tô Vũ lại trở nên lạnh lùng, hắn hỏi Thẩm Nguyệt: “Còn đau phải không?”

Thẩm Nguyệt rầu rĩ nói: “Ban đầu cũng có hơi đau nhưng giờ đã đỡ hơn nhiều rồi. Có thể dùng một cái tát này để đổi lấy một mạng của Triệu Thiên Khải thì cũng đáng lắm”.

“A Nguyệt, sau này ta sẽ không để nàng làm chuyện xấu cùng với ta nữa”.

Thẩm Nguyệt nói: “Không, chuyện này cũng khá thú vị đó”.

Có tiếng Hạ Du ồn ào trong phòng truyền ra: “Hai người ôm xong chưa, ta phải ra ngoài đi tiểu!”


Tô Vũ buông Thẩm Nguyệt ra, nói nhỏ: “Ngày mai đợi mấy cái đầu của bọn chúng treo trên tường thành thì sẽ còn thú vị hơn nữa. Không phải nàng muốn đi tắm rửa sao, vào trong đi, để ta lấy nước cho nàng”.

Thẩm Nguyệt rời khỏi vòng tay của hắn rồi quay người đi vào phòng, trước khi vào còn nói: “Chuyện đêm nay chàng hãy quên đi, nếu không ta sẽ cảm thấy rất mất mặt”.

“Được rồi, ta đã quên mất rồi”.

Bởi vì mấy tháng rồi không có mưa cho nên lượng nước trong thành ngày càng có hạn.

Tô Vũ chỉ có thể lấy được nửa thùng nước đun ấm rồi mang đến phòng của Thẩm Nguyệt.

Nàng cởi y phục rồi tắm rửa đơn giản một chút thì mới thấy cảm giác dầu mỡ dơ bẩn giảm dần.

Chỉ là nàng không định ra khỏi phòng lần nữa, chỉ muốn lăn ra ngủ ngay lập tức.

Chỉ chốc lát sau liền có tiếng gõ cửa vang lên, Thẩm Nguyệt cũng lười trả lời.

Tô Vũ đứng ở ngoài cửa hỏi: “Nàng tắm rửa xong chưa?”

Thẩm Nguyệt không trả lời thì hắn vẫn sẽ tiếp tục đứng ngoài cửa, cho nên Thẩm Nguyệt liền đáp: “Chưa, chàng trở về ngủ đi, không cần lo lắng cho ta”.

Tô Vũ hỏi: “Chỉ với nửa thùng nước mà nàng có thể tắm lâu như vậy sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui