Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Các phó tướng còn lại sao có thể để cho ông ta ra tay, bọn họ cũng ngay lập tức rút kiếm khỏi vỏ, còn chưa đợi Hoắc tướng quân bênh vực Thẩm Nguyệt thì tất cả những mũi kiếm khác đều đã chỉ về hướng ông ta.
Bầu không khí trong điện nhất thời rơi vào trạng thái giương cung bạt kiếm.
Hoắc tướng quân trầm giọng quát: “Triệu tướng quân, nàng là công chúa, sao ngươi dám phạm thượng!”
Triệu Thiên Khải cười khẩy chế nhạo nói: “Lão Hoắc, xem ra ngươi chính là chó không thể ngừng ăn phân, cho tới bây giờ còn một lòng hướng về chủ cũ. Ả ta dám đâm vào tay bổn tướng quân, ta tát ả ta một cái thì sao!”
Vừa nói ông ta vừa rút chiếc đũa trên mu bàn tay ném xuống đất, vết thương trên tay vẫn còn chảy máu.
Triệu Thiên Khải tát rất mạnh, Thẩm Nguyệt trở tay không kịp, thân thể xoay một vòng rồi ngã xuống bàn ngay trước mặt Tô Vũ.
Mái tóc nàng rối bù, bộ dạng vô cùng chật vật, vừa ngã vào bàn đã thở hổn hển.
Tay áo của nàng quét qua bàn thức ăn khiến cho tất cả trở thành một đống hỗn độn đầy dầu mỡ.
Nàng biết Tô Vũ đang ở ngay trước mặt mình nhưng nàng không muốn nhìn thấy khuôn mặt của Tô Vũ hay phản ứng của hắn, một chút cũng không muốn.
Cho nên nàng mới cố gắng kiềm chế, biểu hiện ra sự bình tĩnh của mình, nhưng nàng cũng đã cảm nhận được luồng sát khí toát ra từ Tô Vũ ngay lúc đó.
Nàng nhìn thấy đôi bàn tay thon dài của hắn đã siết chặt thành nắm đấm, trên mu bàn tay đã nổi đầy gân xanh vô cùng rõ ràng.
Nàng chỉ thấp giọng nói trong lúc đau đến phát run: “Chàng đừng manh động, để ta”.
Nàng sẽ tự xử lí chuyện này.
Nếu như đã lên kế hoạch ngay từ đầu như vậy thì chịu chút đau khổ cũng chẳng tính là gì.
Nàng thật sự muốn nói cho hắn biết rằng hắn không phải là một người cô độc ẩn nhẫn. Nếu như nàng đã muốn làm chuyện xấu cùng với hắn thì nàng sẽ làm đến cùng.
Cho dù có bị tát cũng không sao, cũng chẳng phải trước kia nàng chưa từng bị tát.
Thẩm Nguyệt cũng không tin Tô Vũ chưa bao giờ trải qua những khó khăn này, hắn có thể đi đến hôm nay thì những chuyện mà hắn đã trải qua chắc chắn còn đáng sợ hơn nàng.
Cho nên những chuyện mà nàng đã trải qua hôm nay chẳng là cái thá gì.
Thẩm Nguyệt đột nhiên hiểu tại sao Tô Vũ luôn muốn thể hiện mặt tốt của mình trước mặt nàng.
Bởi vì khi nàng đặt mình vào vị trí của hắn thì nàng cũng không muốn để cho Tô Vũ nhìn thấy bất cứ sự chật vật nào của mình.
Nàng siết chặt nắm tay trong tay áo, ép mình đứng dậy.
Khẽ cắn môi, nàng phất tay áo đứng dậy, xoay người nhìn về phía Triệu Thiên Khải, trong mắt lộ ra sự cương nghị.
Một bên má của nàng đã mất đi cảm giác, trong miệng tràn đầy vị tanh tưởi của máu.
Thẩm Nguyệt nhếch miệng như không có chuyện gì xảy ra, nàng giơ ngón tay lên khẽ lau khóe môi rồi đặt trước mắt nhìn, khóe môi của nàng quả nhiên đã rách và có vết máu chảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...