Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Thẩm Nguyệt chạy lên phía trước tiếp ứng Hạ Du, Tô Vũ đuổi theo hắc y nhân từ phía sau.
Hạ Du và Thanh Hạnh lần mò trong bóng tối, chạy vào rừng cây, rõ ràng hắc y nhân ở phía sau càng lúc càng gần, thế mà đột nhiên vang lên tiếng đánh nhau.
Bóng người dao động, trong không khí ngập tràn mùi máu tanh, không ngừng kích thích cảm quan của Hạ Du.
Đột nhiên phía trước có người xông tới, Hạ Du và Thanh Hạnh không khỏi giật mình.
Hạ Du vô thức chắn trước mặt Thanh Hạnh, chuẩn bị liều mạng với người này.
Không ngờ giọng nói căng thẳng của Thẩm Nguyệt đột nhiên lọt vào tai hai người: “Làm cái quái gì thế hả! Ngươi còn định đánh nhau với ta chắc, không may chạy đi!”
Thẩm Nguyệt kéo hai người kia, nhân lúc Tô Vũ đang giữ chân đám sát thủ, ba người bất chấp mọi thứ, điên cuồng trốn chạy về phía trước.
Mà mấy sát thủ đang giao đấu cùng thị vệ trong rừng ban nãy thấy Hạ Du xuất hiện cũng lục tục tách ra, bắt đầu đuổi theo hắn ta.
Tô Vũ câu giờ được nhất thời nhưng không thể kiềm chân tất cả sát thủ, về sau lục tục có thêm sát thủ đuổi tới.
Thẩm Nguyệt như có lửa đốt trong lòng, vừa lo lắng cho an nguy của Tô Vũ, vừa không biết phải làm thế nào để thoát được tình cảnh khốn khó hiện giờ.
Đừng nói một mình nàng không ứng phó nổi, bây giờ còn kéo theo hai người không biết võ công như Hạ Du và Thanh Hạnh.
Thẩm Nguyệt không biết mình đã dồn hết sức lực tháo chạy thế nào trong tình huống không nhìn rõ đường, Hạ Du và Thanh Hạnh phía sau bị nàng kéo cho lảo đảo, nhưng không thể dừng lại.
Một khi dừng lại, sát thủ sẽ đuổi kịp, đến lúc ấy không ai chạy được.
Thẩm Nguyệt tức đến mức thở không ra hơi: “Không phải bảo ngươi đi thật xa sao, quay về làm gì, định đưa mạng cho chúng sao! Thanh Hạnh ngươi làm việc kiểu gì thế!”
Thanh Hạnh cũng không thở nổi: “Nô tì không kéo nổi… Ngài ấy cứ đòi quay về…”
Hạ Du cũng thở hồng hộc: “Cô đừng trách nàng ta, là tự bản thân ta đòi quay lại. Ta không thể trơ mắt nhìn các ngươi gặp chuyện, người chúng thực sự muốn giết là ta, nhưng lại để cô rơi vào nguy hiểm, cả đời ta không thể yên lòng nổi”.
Thực ra xuất phát điểm của Hạ Du là tốt, hắn ta rất nghĩa khí, không nỡ bỏ lại Thẩm Nguyệt mạo hiểm một mình.
Nhưng nếu hắn ta vừa có thể nghĩa khí vừa có thể dùng tới đầu óc thì cục diện cũng không đến mức như hiện giờ.
Thẩm Nguyệt phát điên: “Vậy ngươi cảm thấy bây giờ ba người chúng ta rơi vào nguy hiểm thì tốt ở đâu hả!”
Hạ Du trầm ngâm, hắn ta sốt ruột đáp: “Ôi chao đừng nói nhiều nữa, chúng ta mau chạy thôi, chúng sắp đuổi tới nơi rồi!”
Lúc này Thanh Hạnh hoảng hồn nói: “Chúng ở trên cây!”
Sát thủ tay chân nhanh nhẹn, còn biết khinh công, nhảy qua nhảy lại giữa những cành cây không thành vấn đề.
Ngay khi hai tên sát thủ từ trên ngọn cây lao thẳng xuống dưới, Thẩm Nguyệt không nghĩ được quá nhiều, tiện tay rút hai cây trâm trên đầu Thanh Hạnh, trong đầu bất giác nhớ đến cảnh tượng khi Tô Vũ đối phó với cơ thiếp kia, một đòn lấy mạng.
Bàn tay nàng dồn lực, nhìn hai bóng đen kia chẳng khác nào hai con chim nhạn giang cánh trong bóng đêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...