Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng

Trước mắt đã đi được hơn nửa đường đến biên cảnh, hành trình vẫn rất an toàn, bây giờ mới có người tới thì quá là kỳ quái.

Nếu là hoàng đế phái tới thì đã nên động thủ để lấy mạng nàng từ lâu, chứ không phải chờ đến khi Tô Vũ đến đi cùng nàng thì mới động thủ.

Huống hồ Tần Như Lương còn sống, hoàng đế sẽ không hành động thiếu suy nghĩ như vậy mới đúng.

Hay là nhằm vào Tô Vũ?

Thẩm Nguyệt cảm thấy khả năng không lớn lắm, Tô Vũ mang sứ mệnh đàm phán đến, còn chưa bàn bạc được gì với Dạ Lương thì đã gặp tập kích, chẳng phải là thất bại trong gang tấc hay sao.

Nghĩ vậy, Thẩm Nguyệt bèn lên xe ngựa với Thanh Hạnh.

Nhưng chỉ trong phút chốc, Thẩm Nguyệt lập tức tái mặt, đẩy Thanh Hạnh ra ngoài, nói: “Mau lên, đi tìm Hạ Du!”

Nếu đối phương thật sự có chuẩn bị mà đến, không phải để giết nàng hay Tô Vũ thì chỉ còn Hạ Du là mục tiêu duy nhất thôi!


Thanh Hạnh là một tiểu cung nữ, không phải mục tiêu, hơn nữa còn là người hoàng đế phái đến. Trong tình huống bình thường, chỉ cần nàng ta không cản trở thì đối phương cũng sẽ không làm gì nàng ta.

Thanh Hạnh rõ ràng rất sợ hãi: “Nhưng nô tỳ mà đi thì công chúa phải làm sao!”

Thẩm Nguyệt trấn tĩnh nói: “Ngươi ở lại đây cũng có giúp được gì đâu, thừa dịp bây giờ thì mau đi tìm đi, tìm được Hạ Du thì cùng nhau chạy trốn, đừng quay lại biết chưa? Những kẻ này mà nhắm đến hắn ta thì hắn ta sẽ gặp nguy hiểm đấy!”

Thanh Hạnh vừa nghe thấy Hạ Du sẽ gặp nguy hiểm thì trái tim bỗng nhiên run lên, nói chuyện cũng run rẩy: “Vậy, vậy nô tỳ đi tìm ngài ấy trước… công chúa phải cẩn thận ạ!”

“Mau đi đi, ở đây nhiều người, ta tạm thời sẽ ổn thôi”, Thẩm Nguyệt nói.

Sau đó Thanh Hạnh không trì hoãn nữa mà run rẩy bò xuống xe ngựa, nương theo ánh lửa quay đầu đâm thẳng vào bụi cây.

Thanh Hạnh chạy nhanh về phía trước, quay đầu lại thì trông lấy những bóng đen lờ mờ, vun vút xông vào chỗ mọi người đang đứng.

Thanh Hạnh sợ hãi vô cùng, chỉ biết rằng bản thân phải nhanh chóng tìm được Hạ Du.


Không thể để Hạ Du lỗ mãng quay lại được, ở đây rất nguy hiểm!

Thanh Hạnh vừa bước chân đi, một vùng đao kiếm liền lập lòe chói mắt Thẩm Nguyệt.

Tô Vũ tới gần, không có bất kỳ hành động gì, nhưng trên người lại vô tình tỏa ra sát khí. Hắn híp mắt nhìn mấy người áo đen đứng tại chỗ, vẫn bình thản hỏi: “Nàng bảo Thanh Hạnh đi tìm Hạ Du à?”

“Ừ”.

“Nàng chắc chắn đám người này nhằm vào Hạ Du sao?”

Thẩm Nguyệt trầm tĩnh nói: “Ta chỉ phỏng đoán thôi, nếu không phải thì cho Thanh Hạnh đi xem hắn ta có chạy linh tinh hay không cũng là một chuyện tốt mà”.

Nàng vừa nói xong, tất cả thị vệ lần lượt rút đao.

Thủ lĩnh thị vệ lạnh lùng quát: “Người phương nào đến, mau xưng tên ra!”

Kết quả, đối phương không nói hai lời, vung đao lên bắt đầu chiến đấu.

Bọn chúng ra tay tàn nhẫn, lập tức quấn lấy đám thị vệ.

Mùi máu tanh tràn ngập khắp rừng, tiếng kêu rên vang lên liên hồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui