Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Thẩm Nguyệt cũng không quá tin tưởng, nói: “Hoàng thượng đồng ý lấy thành trì của Đại Sở để đổi mạng của tướng quân ư?”
Tô Vũ dịu dàng nói: “Tần tướng quân là tướng quân đệ nhất Đại Sở, là công thần của hoàng thượng, hoàng thượng tuyệt không nhẫn tâm để mất đi rường cột của quốc gia, nên mới mệnh cho thần đến hòa đàm”.
Cho nên nàng đi một chuyến xa xôi ngàn dặm này là công toi à?
Cũng đã được nửa đường, không có lí nào lại quay về, xem ra nàng đành phải đi cùng Tô Vũ đến đích.
Chẳng qua là không cần đi phân biệt thi cốt của Tần Như Lương nữa mà là đổi hắn ta đem về.
Sự dự đoán của Tô Vũ ban đầu lại ứng nghiệm.
Đây vốn là một chuyện rất bình thường thôi, ấy thế mà một tiếng cắn lê vang lên làm bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Ba người im lặng nghe tiếng cắn lê rộp rộp của Hạ Du.
Hắn ta còn nói: “Sao các ngươi im thế, tiếp đi, Đại học sĩ, ngươi chưa nói xong đúng không?”
Tô Vũ lạnh nhạt nói: “Ban nãy khi ta đến đây thì thấy thủ lĩnh thị vệ đang tìm phó sứ đấy”.
Hạ Du nghi hoặc: “Tìm ta làm gì?”
“Bọn họ tìm được một hộp xúc xắc trong lúc đi tuần, không biết nên chơi kiểu gì, nghĩ là phó sứ biết nên mới muốn đến thỉnh giáo”.
Hạ Du vừa nghe xong đã có tinh thần: “Ối dồi ôi, sao không nói sớm, ta giỏi cái này nhất mà!”
Nói xong, hắn ta chạy đi như một cơn gió.
Thẩm Nguyệt đỡ trán.
Hạ Du vẫn quá trẻ con, bị Tô Vũ thản nhiên lừa hai câu là cun cút chạy đi.
Cho dù có tìm được đi nữa, đang là quan sai đi làm công vụ thì không thể oang oang mở sòng được, cùng lắm chỉ là mấy huynh đệ đóng cửa vào chơi lén mà thôi, nói gì đến việc không sợ chết mà tìm cấp trên thỉnh giáo cách chơi.
Thẩm Nguyệt nhìn Tô Vũ một cái, hắn vẫn giữ tư thế cúi đầu đứng yên, nói: “Tô đại nhân vẫn chưa nói xong, Tô đại nhân còn gì muốn nói không?”
Tô Vũ nói: “Hạ quan đã nói xong cả rồi, hạ quan xin cáo lui”.
Thẩm Nguyệt im lặng lấy chân cọ xát đá cuội, vang lên tiếng nước thanh thúy.
Tô Vũ quay người định đi, hơi chần chờ rồi quay người vái chào: “Hạ quan cả gan mời công chúa dời bước vào trong phòng ngâm chân, dù gì vẫn có người ngoài nhìn vào”.
Thanh Hạnh vội vàng hùa theo: “Tô đại nhân nói phải đó ạ”.
Thẩm Nguyệt nhíu mày, lại nghe Tô Vũ nói với Thanh Hạnh: “Hầu hạ công chúa lau chân đi giày vào đi”.
Hắn nhìn thì có vẻ như quân tử hữu lễ, kỳ thực chỉ cần dăm ba câu bình thường đã có thể quyết định thay cho nàng luôn rồi?
Thanh Hạnh nhận được chỉ thị của Tô Vũ thì đi lên lau chân cho Thẩm Nguyệt.
Chờ đến khi Hạ Du hào hứng đến tìm thủ lĩnh thị vệ hỏi chuyện xúc xắc thì thủ lĩnh liền nói ngay: “Thuộc hạ không dám dẫn thủ hạ đánh cược trong lúc đang làm việc đâu ạ, mong phó sứ minh xét”.
Hạ Du lúc này mới hiểu được là mình bị lừa, đến khi hắn ta vội vàng chạy về thì trong viện đã không còn bóng người.
Đến tối, bởi vì ngày mai còn phải gấp rút lên đường nên mọi người đều nghỉ ngơi sớm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...