Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng

Thẩm Nguyệt nhướng mày, thản nhiên hỏi: “Trong thư viết cái gì vậy?”

Thanh Hạnh cúi đầu, chắp tay nói: “Nô tỳ truyền tin báo bình an về kinh”.

Thẩm Nguyệt không hỏi thêm câu nào nữa nhưng cũng không quá thân cận nàng ta.

Ban ngày Thẩm Nguyệt không bao giờ gọi Thanh Hạnh hầu hạ trong xe ngựa, chỉ gọi nàng ta khi cần thiết.

Dựa theo quy củ thì Thanh Hạnh phải đi theo xe ngựa.

Thị vệ cảm thấy nàng ta đi quá chậm cho nên liền để nàng ta đi ngựa, nàng ta đã bị mặt trời chói chang trên đầu khiến cho hoa mắt chóng mặt mà hai chân còn phải bám chặt trên lưng ngựa không được thả lỏng.

Thanh Hạnh mặc dù oán hận trong lòng nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

Thẩm Nguyệt cũng làm như không biết gì.


Đợi đến buổi tối khi bọn họ vào trạm dịch nghỉ ngơi thì Thanh Hạnh đã kiệt sức. Thẩm Nguyệt cho nàng ta trở về phòng nghỉ ngơi, nàng ta vừa ngã xuống giường thì đã không nhúc nhích được nữa.

Vì thế cho nên Thanh Hạnh cũng không còn hứng thú gì với việc truyền tin nữa, bình thường phải đi qua mấy trạm dịch thì mới miễn cưỡng viết một phong thư.

Trong đêm khuya thanh vắng, Thẩm Nguyệt thay y phục, tháo tóc nằm trên giường, dưới ánh nến mờ ảo trong phòng, nàng cầm chiếc trâm cài ngọc mà nàng cài vào buổi sáng vuốt ve trong lòng bàn tay.

Nàng dường như đã thuộc lòng tất cả hoa văn được khắc trên nó, cho dù có nhắm mắt lại cũng có thể nhớ ra.

Trước kia nàng từng nghĩ chỉ cần nàng rời khỏi kinh thành thì liền có thể quên đi người mà mình muốn quên.

Bây giờ nàng mới cảm thấy tự giễu.

Nàng chẳng những không thể quên được mà ngược lại còn ngày càng khắc sâu hình ảnh đó vào tận xương tủy.

Rốt cuộc phải yêu thích đến bao nhiêu thì mới có thể tương tư đến tận xương tủy như thế?


Tô Vũ.

Không biết hắn ở kinh thành có sống tốt không?

Mỗi đêm Thẩm Nguyệt đều phải ôm theo trâm cài của hắn thì mới ngủ được. Thật may vẫn còn có vật này để cho nàng dựa vào, giúp nàng yên giấc cả đêm.

Một khi bị mắc kẹt thì tất cả những cố gắng phủ định của nàng lúc trước đều vô ích, những rào chắn mà nàng đặt ra lúc trước cũng đã không còn là rào chắn thật sự nữa.

Dưới ánh nến, Thẩm Nguyệt chỉ biết rằng nàng đang rất nhớ hắn.

Trằn trọc nhớ thương.

Ngày hôm sau nàng vẫn tiếp tục lên đường.

Thẩm Nguyệt ngồi trong xe ngựa, dùng tay áo quạt gió.

Nàng vẫn ổn, không cảm thấy quá khó chịu, thị vệ cùng cung nữ cả ngày bị phơi nắng ở bên ngoài còn khó chịu hơn nàng.

Bên ngoài nắng như thiêu đốt, không khí nóng bức đến mức vặn vẹo. Những ngọn đồi xanh mướt cùng hoa màu hai bên đường vẫn im lìm không có chút gió thổi qua.

Thỉnh thoảng còn có những người đi làm đồng thở dài, mồ hôi nhễ nhại tuôn xuống như mưa, cảm thán nói: “Nắng nóng mấy ngày nay rồi, nếu như nắng nóng hơn nữa thì hoa màu sẽ chết vì hạn hán mất!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui