Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Lần này Dạ Lương chủ động khiêu khích chẳng qua chỉ muốn thị uy chiếm chút lợi nhỏ.
Dạ Lương đề xuất đổi mạng sống của đại tướng quân để lấy năm tòa thành ở biên giới Đại Sở.
Nếu Đại Sở không muốn thì Dạ Lương chỉ có thể thừa thắng xông lên.
Dạ Lương chẳng những sẽ dốc hết toàn lực mà còn sẽ tích cực tìm kiếm đồng minh. Đại Sở đang xảy ra chiến loạn, nếu để Bắc Hạ lợi dụng nhảy vào thì Đại Sở sẽ gặp nguy hiểm.
Tin tức này khiến hoàng đế tức giận, các quan đại thần trong triều chia thành hai phe, mỗi người đều có ý kiến riêng.
Có phe chủ chiến cũng có phe chủ hòa.
Có văn thần chủ động đứng ra phân tích lợi hại, nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, hiện nay nội chính Bắc Hạ đã yên ổn, Bắc Hạ đối với Đại Sở ta như hổ rình mồi, hơn nữa quan hệ với Đại Sở cũng vô cùng xơ cứng ác liệt. Lại nói, quốc khố Đại Sở lúc này cũng không tràn đầy, không thể kéo dài thời gian chống đỡ cho lương thảo của quân đội”.
“Quân đội biên cương hiện tại tổn thất thảm trọng, sĩ khí tuột dốc không phanh, thật sự không thích hợp để tiếp tục chiến đấu, nếu như cứ cố chấp tiếp tục chiến đấu thì chỉ càng khiến cho máu đổ nhiều hơn”.
“Nếu như lúc này giảng hòa với Dạ Lương thì còn có thể cứu được đại tướng quân một mạng. Đại tướng quân năm xưa phò tá hoàng thượng xuất chinh bình thiên hạ, bây giờ tính mạng của đại tướng quân gặp nguy hiểm, nếu như hoàng thượng mặc kệ đại tướng quân thì khó tránh khỏi bị người trong thiên hạ dị nghị!”
Hoàng đế sao có thể không biết những điều này, cho nên ông ta vừa tức giận vừa bất lực.
Nếu như ông ta mặc kệ Tần Như Lương, để cho Dạ Lương giết Tần Như Lương thì máu của Tần Như Lương chắc chắn sẽ khiến cho sĩ khí của quân Dạ Lương tăng vọt, trong khi đó lòng quân Đại Sở thì sẽ đại loạn.
Hoàng đế vốn còn cho rằng Dạ Lương vẫn dễ ức hiếp giống như trước.
Chỉ cần Tần Như Lương xuất chinh đánh đuổi quân đội Dạ Lương đang gây hỗn loạn ở biên giới thì biên giới Đại Sở sẽ trở lại yên bình như trước.
Không ngờ Dạ Lương đã sớm chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc chiến này, liên tục đưa ra những sách lược khiến cho Đại Sở trở tay không kịp.
Tần Như Lương luôn luôn dũng mãnh thiện chiến, lần này hoàng đế thật sự bị chấn động khi nghe tin hắn ta đã ngã ngựa.
Hơn nữa chuyện này còn khiến cho hoàng đế phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, ông ta không thể nào nuốt trôi được cục tức này cho nên liền phẫn nộ nói: “Khốn kiếp! Chẳng lẽ các ngươi muốn trẫm phải cống năm tòa thành cho Dạ Lương hay sao?”
Đám thần tử nghe thấy tiếng rống giận dữ của hoàng đế thì ngay lập tức quỳ rạp xuống đất.
Lại có triều thần khác lên tiếng: “Đây đã là cái giá nhỏ nhất rồi thưa bệ hạ! Trong năm tòa thành đó có ba tòa thành vốn là thuộc về Dạ Lương, thắng bại vô thường, quốc thổ cũng không thể vĩnh viễn ở đó, khẩn cầu hoàng thượng tính toán vì đại cục! Chỉ cần còn núi xanh, sợ gì không có củi đốt!”
Sau đó hoàng đế lại hỏi: “Theo ý của các ngươi thì lần này nên cử bộ tướng nào làm sứ thần đến Dạ Lương hòa đàm?”
Lời này vừa nói ra thì bầu không khí trong triều liền trở nên im lặng như tờ, không ai dám hé răng.
Bất luận bọn họ có tiến cử ai thì cũng sẽ sinh ra vấn đề. Người có thể làm sứ thần đến Dạ Lương hòa đàm thì nhất định phải là người tâm tư kín đáo, gặp nguy không loạn, như vậy thì mới có thể đảm đương được trách nhiệm này.
Chuyện chọn sứ thần đi hòa đàm tạm thời vẫn chưa được quyết định.
Sau khi hạ triều, hoàng đế liền triệu tập mấy vị đại thần thương nghị ở ngự thư phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...