Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Thẩm Nguyệt nói: “Không cần đâu, một cây trâm mà thôi”.
Nói rồi, nàng vừa quay người đi, giọng Tô Vũ lại vang lên: “Thế nên đây có thể xem là tín vật định tình sao?”
Thẩm Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn nói: “Thôi vậy, ngươi vẫn nên rửa sạch rồi trả lại ta”.
Thế là Thẩm Nguyệt đi theo Tô Vũ vào sân trong, để mặc hắn lấy nước sạch, từ tốn rửa sạch cây trâm của nàng.
Thẩm Nguyệt cảm thấy khá buồn chán, đứng trong sân một lúc lại nói: “Vậy trước đây hai người phụ nữ đó cũng thường đến chỗ của ngươi à?”
“Chuyện này là không thể tránh khỏi, dù sao cũng phải để cho bọn họ biết ta đang làm gì”.
Thẩm Nguyệt tức giận nói: “Ngươi rốt cuộc đã lau xong chưa, hay còn định giải lau cả buổi tối?”
“Xong rồi”.
Tô Vũ dùng khăn lụa lau sạch sẽ trâm cài trước khi quay đầu đi về phía nàng, đứng trước mặt nàng dưới ánh trăng, hắn nâng tay lên cài lại tóc cho nàng.
Búi tóc hơi hơi rời rạc nhưng vẫn đẹp theo một cách khác.
Những ngón tay thon dài sạch sẽ của hắn như tản ra hơi thở thanh mát, hắn khẽ vuốt tóc hai bên thái dương nàng, trên môi hắn còn nở một nụ cười nhàn nhạt.
Thẩm Nguyệt hất tay hắn ra, biết hắn đang cố ý làm cho nàng khó chịu, nàng liền nói: “Ta vẫn còn rất chán ghét ngươi”.
Tô Vũ nói: “Nàng có chán ghét ta cũng không sao, chỉ cần nàng không quên ta là được”.
Muốn quên hắn là chuyện dễ dàng như vậy sao? Nếu như dễ dàng như vậy thì nàng cũng đã không dằn vặt bấy lâu mà vẫn không quên được hắn.
Thẩm Nguyệt từng tự cho mình là đúng, nghĩ rằng nàng đã bước đi còn có thể trở về.
Nhưng cuối cùng nàng đã thất bại.
Có lẽ là bởi vì nàng đã đối xử với hắn bằng một sự nghiêm túc mà nàng thậm chí còn không thể tưởng tượng được.
Nàng quay đầu bước ra ngoài rồi nói: “Xem duyên phận đi, nếu như lần này ta đi một chuyến lại gặp được người tốt hơn ngươi thì nói không chừng liền có thể quên được ngươi”.
Trên đời này chắc chắn vẫn còn có nhiều người khác tốt hơn hắn.
Tô Vũ đi theo nàng, tiễn nàng về tới phủ tướng quân.
Hắn đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều, hắn nói: “Ngày mai nàng vẫn muốn đi sao?”
“Đúng vậy, giả bệnh chỉ là hạ sách, nếu như hoàng thượng đã muốn đối phó với ta thì ta ở lại trong kinh thành còn không an toàn bằng đi ra bên ngoài”, Thẩm Nguyệt nói: “Chỉ cần ông ta không bắt Bắp Chân của ta đi là được, ta sẵn sàng chấp nhận rủi ro”.
“Sự tồn tại của Bắp Chân không phải là để nàng phải hi sinh cho nó”, Tô Vũ thấp giọng thở dài nói.
Thẩm Nguyệt không hiểu lắm, liền hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?”
Tô Vũ nói: “Ý ta là nàng phải bảo vệ được bản thân mình thì mới có thể bảo vệ được Bắp Chân”.
“Không được, ta là mẹ nó, phải bảo vệ nó an toàn trước thì ta mới không lo lắng nữa”.
Thẩm Nguyệt nhìn con hẻm yên tĩnh dưới đêm trăng, khẽ nói: “Thật ra khi ta mới mang thai Bắp Chân thì ta cũng không ngờ rằng mình lại không thể dứt bỏ nó như bây giờ. Có lẽ đây là mối liên hệ giữa máu mủ ruột thịt với nhau”.
Không biết Tô Vũ đang nghĩ gì, chỉ nghe hắn nói: “Có lẽ ta đã đánh giá sai mối liên hệ máu mủ ruột thịt này rồi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...