Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Tô Vũ lại nói: “Nhưng hiện giờ nàng đã tận mắt nhìn thấy ta giết họ, sau này chúng ta cùng lên chung một con thuyền”.
Thẩm Nguyệt mấp máy môi, khẽ hỏi: “Vậy ngươi từng chạm vào họ chưa?”
Tô Vũ cúi thân, ngón tay vân vê trâm cài tóc cắm giữa cổ họng một cơ thiếp, khẽ rút ra khiến vết máu loang lổ.
Hắn nhìn nàng với vẻ ý tứ sâu xa, khẽ cười: “Nàng yên tâm, ta giữ thân như ngọc”.
Thẩm Nguyệt mím môi, dời tầm mắt sang chỗ khác: “Hai cô gái xinh đẹp ở trong nhà mà ngươi vẫn có thể giữ thân như ngọc, thế thì báo lại với hoàng thượng thế nào? Ta không tin đâu”.
Tô Vũ nói: “Ta nói với họ là ta không cứng nổi!”
Thẩm Nguyệt nói: “Họ tin à?”
“Tin hay không thì cũng không còn cách nào khác, không có hứng thú thì cũng không thể cưỡng cầu”.
Thẩm Nguyệt híp mắt lại hỏi: “Thế sau đó, ngươi làm cách nào mà lại móc nối quan hệ với Sở Ngọc Lâu, lời đồn bên ngoài nói như thật, họ bảo ngươi thích đàn ông”.
“Tại sao ta đến Sở Ngọc Lâu, nàng còn không biết à?”, Tô Vũ nói: “Nhưng sau đó, đúng là ta cũng có đến vài lần”.
Ngón tay hắn chỉ vào cổ mình rồi nói: “Đêm đó, nàng cắn vào chỗ này của ta, cắn mạnh lắm, vừa hay chứng minh tin đồn ta thích đàn ông”.
Thẩm Nguyệt trợn mắt nhìn hắn, không biết mình nên nói gì mới tốt nên chỉ buồn bực bảo: “Ngươi thích người khác đồn mình “yếu kém” như thế sao?”
Đêm đó, nàng bị hắn chọc tức, không biết nên làm sao để thoát ra nên mới cắn một cái.
Tô Vũ nói: “Nếu ta không thích đàn ông, chẳng bao lâu nữa, hoàng thượng vẫn nuôi ý định gả công chúa cho ta. Đợi đến lúc cưới hỏi đàng hoàng thì mới đúng là chẳng còn cách nào khác”.
Thẩm Nguyệt sửng sốt.
Vậy nên hắn làm thế là đề phòng trước, thà hủy hoại thanh danh của mình chứ không muốn cưới công chúa gì đó.
Hoàng đế vẫn chưa hạ lệnh là đã bị Tô Vũ cắt đứt suy nghĩ này.
Khi Thẩm Nguyệt cảm thấy không được tự nhiên, Tô Vũ lại nói: “Nhưng chắc hẳn nàng cũng hiểu ta, tính hướng của ta có bình thường hay không thì ta đã thử với nàng rồi, nàng phải biết mới đúng”.
Mặt Thẩm Nguyệt hơi nóng, bất giác tai đỏ bừng.
Sau đó Tô Vũ gọi người đến giải quyết hậu quả.
Quản gia gọi thêm hai người đến, họ chẳng mảy may ngạc nhiên mà chỉ làm tốt phận sự của mình, đem thi thể đi xử lý sạch sẽ, rửa sạch mặt đất không còn một vết máu.
Thẩm Nguyệt nói: “Đã không còn sớm nữa, ta cũng nên về rồi”.
Tô Vũ nói: “Ta sẽ trả lại trâm cài tóc của nàng”.
Thẩm Nguyệt liếc nhìn vết máu trên trâm cài tóc, khóe môi khẽ giật: “Một lời không hợp là dùng trâm của ta đi giết người, bây giờ trên đó còn dính máu, ngươi muốn trả lại ta, ngươi đúng là chẳng hề khách sáo”.
Tô Vũ không sợ hãi mà nói: “Xin lỗi! Lúc đó tình hình cấp bách, vừa lúc tiện tay thôi, ta sẽ rửa sạch rồi trả lại cho nàng, đừng đi vội”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...