Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Trước đó, khi nàng rời khỏi đây, Tô Vũ đứng ngoài cửa tiễn đưa nàng, khi nàng đi vào đây, Tô Vũ cũng đứng ngoài cửa đón nàng.
Nàng đứng trước cửa nhà hắn rất lâu mà chưa gõ cửa.
Nàng đang nghĩ, nếu mình gõ cửa thì ai sẽ mở cửa ra đây? Cơ thiếp trong nhà hắn sao?
Nàng nên làm gì, nói gì?
Chẳng lẽ lại đưa sáo trúc này ra rồi nhờ cơ thiếp trong nhà hắn truyền lời lại?
Đến khi Thẩm Nguyệt hồi thần thì mới tự giễu bản thân nghĩ quá nhiều.
Nàng chỉ đến trả đồ, thế mà lúc này nàng lại còn ngại phụ nữ trong nhà hắn.
Thẩm Nguyệt chần chờ một lúc, không biết có nên ném sáo vào trong viện hoặc nhét qua khe cửa hay không, trả đồ như vậy thì sẽ không cần gặp bất kỳ ai trong nhà hắn.
Nhưng như vậy thì Tô Vũ chưa chắc đã phát hiện ra, nếu cứ để sáo trúc nằm trong bụi cỏ hoặc dưới khe cửa thì quả là phí của.
Nàng có một cảm giác xúc động từ trong trái tim.
Muốn gặp hắn.
Cũng có thể trả lại đồ cho hắn, nói tạm biệt hắn.
Nhưng không phải muốn gặp thì sẽ gặp được. Tô Vũ có đi ra hay không, có mở cửa ra không, tất cả đều phải xem duyên phận.
Thẩm Nguyệt không muốn cưỡng ép mối duyên này, không muốn mạo hiểm.
Bỏ đi.
Thẩm Nguyệt cúi đầu nhìn cây sáo trúc trong tay, chậm rãi quay người, định mở cửa giao cho quản gia cho hắn, nhờ quản gia đưa lại cho hắn.
Tô Vũ thông minh như vậy, nhìn thấy sáo trúc chắc sẽ hiểu ý.
Nhưng nàng vừa quay đi được hai bước thì cánh cửa sau lưng bỗng mở ra.
Trong khung cửa có một bóng người, Thẩm Nguyệt đưa lưng về người đó, nhất thời không ai lên tiếng cả.
Sau đó Thẩm Nguyệt quay người, híp mắt nhìn người kia, hóa ra là Tô Vũ.
“Nàng tìm ta?”, Tô Vũ hỏi.
“Ngươi định ra ngoài?”, Thẩm Nguyệt cũng hỏi.
Hai người gần như đồng thời thốt lên.
Nhưng đáp án rất rõ ràng.
Thẩm Nguyệt đến đây, không tìm hắn thì tìm ai.
Dù nàng không đến thì hôm nay Tô Vũ cũng sẽ tới tìm nàng, chỉ là không ngờ vừa mới mở cửa ra thì đã thấy nàng đứng ở đây.
Tô Vũ hơi sửng sốt.
Sau đó hắn nói: “Đến tìm ta mà sao không gõ cửa”.
Thẩm Nguyệt nhíu mày, như không có việc gì: “Ta sợ là người khác mở cửa”.
“Chỉ có ta thích đi đường này”.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Ngươi đang vội ra ngoài à?”, nàng lui về sau, nếu hắn bận thì nàng cũng không kéo dài thời gian, trả lại đồ cho hắn là xong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...