Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Ngọc Nghiên sửng sốt, sau đó bật cười: “Nhất định là nghe thấy công chúa bố trí như thế nên không vui đây mà”.
“Còn chưa ra khỏi bụng mẹ đâu, không vui cũng phải nhịn cho ta”, Thẩm Nguyệt nhíu mày nói.
Vừa nói xong, cửa phòng thình lình bị đẩy ra.
Tần Như Lương lạnh lùng, âm trầm đứng ngoài cửa. Hắn ta đã nghe hết toàn bộ những lời của Thẩm Nguyệt ban nãy.
Hắn ta đang tức đến mức gân xanh nổi đầy mà vẫn phải nhịn.
Hắn ta còn chưa đạp bay người đàn bà này mà nàng ta còn đòi đá hắn ta để đi tìm mùa xuân thứ hai?
Cũng không tự nhìn lại vẻ ngoài của bản thân đi! Với cái bộ mặt xấu xí này thì ai mà thêm!
Bên cạnh hắn ta là tên thái y đang cõng hòm thuốc. Ban nãy ông ta cũng đã nghe hết những lời mà Thẩm Nguyệt nói. Ông ta không dám tin là đứa bé trong bụng công chúa vẫn được an toàn.
Sau khi nói rõ mọi chuyện, thái y đi lên chẩn mạch cho Thẩm Nguyệt.
Kết quả làm ông ta giật mình, nhưng cũng không dám bày tỏ quá rõ ràng.
Cơ thể Thẩm Nguyệt suy yếu, nhưng thai nhi vẫn còn.
Thẩm Nguyệt nhìn biểu lộ kinh ngạc của thái y, ung dung nói: “Bụng của ta vẫn ổn chứ?”
Thái y xốc lại tinh thần, rút tay về, nói: “Cho hỏi công chúa tháng này có uống theo phương thuốc mà hạ quan ghi không?”
“Vẫn dùng, phương thuốc đang ở chỗ Triệu mụ ấy, ngày nào Triệu mụ cũng lấy thuốc theo phương thuốc kia mà, có vấn đề gì không?”
Điểm này thì người trông giữ dược phòng có thể làm chứng.
Nhưng chuyện này thật khó tin. Phương thuốc ông ta kê, nếu uống mấy tháng liền, cho dù không gặp biến cố gì thì cũng sẽ đẻ non.
Rốt cuộc là nơi nào có vấn đề? Hay là đứa bé này… quả thật không đáng bị chết như vậy?
Nếu cứ khăng khăng hạ sát thủ trong tình huống này thì đúng là thất đức quá.
Thẩm Nguyệt thấy thái y do dự, híp mắt nói: “Con của ta không có việc gì mà trông thái y không vui lắm nhỉ”.
“Không ạ, không ạ”, thái y vội vái: “Công chúa là phúc thụy cát tường, thai nhi được đảm bảo, hạ quan đương nhiên là mừng cho công chúa!”
Thẩm Nguyệt mỉm cười, lạnh nhạt nói: “Cũng phải cảm ơn thuốc của thái y nhiều, nếu không nhờ uống thuốc của ngươi, ta bị Tần tướng quân bạo lực gia đình như vậy thì đã sớm sảy thai, mất con rồi ấy chứ”.
Tần Như Lương nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt với ánh mắt sắc như đao, cảnh cáo nàng nên ăn nói thận trọng.
Thẩm Nguyệt coi như không thấy, tiếp tục nói trong sự kinh ngạc của thái y: “Nếu là hoàng thượng phái ngươi tới thì phiền ngươi quay về bẩm báo với hoàng thượng rằng mẹ con chúng ta vẫn bình yên vô sự, đa tạ hoàng thượng đã quan tâm”.
Thái y đáp: “Vâng”.
Thẩm Nguyệt vuốt mi tâm, nói tiếp: “Lần này ta suýt thì chết trong đống tuyết kia, sau khi tỉnh lại thì cũng không nhớ rõ mọi chuyện nữa. Nhưng ta nghĩ hoàng huynh chắc phải rất yêu thương ta nên mới chịu để tướng quân đệ nhất Đại Sở phải uất ức làm phò mã của ta”.
“Có điều, sau khi tỉnh lại, ta đột nhiên phát hiện Tần tướng quân và ta bát tự không hợp, không còn là gu của ta nữa. Có lẽ sau này ta còn phải nhờ cậy hoàng huynh tìm cho ta một mối hôn sự khác đấy”.
“Đều là người một nhà, đương nhiên không thể lấy tay bắt cá. Chờ đứa bé được sinh ra thì nó sẽ mang họ Thẩm của ta, sinh ra là thần, sau này sẽ nghe lệnh của hoàng huynh, cống hiến cho Đại Sở”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...