Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
“Thẩm Nguyệt”, Hạ Du đột nhiên gọi nàng lại.
Nàng quay lại hỏi: “Hửm?”
Hạ Du vẫn còn rất trẻ, gặp phải tình huống này thì tay chân liền luống cuống, không thể tiếp nhận nổi. Nếu không có Thẩm Nguyệt thì hắn ta cũng không biết mình có thể làm gì khác.
Thẩm Nguyệt bình tĩnh hơn hắn ta và có nhiều chủ ý hơn hắn ta rất nhiều.
Hạ Du nghẹn ngào nói: “Cảm ơn cô”.
Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi không cần phải cảm ơn ta”.
Gió đêm thổi bay những ngọn đèn lồng trắng ngoài linh đường, Thẩm Nguyệt ôm lấy cánh tay, cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Bên trong linh đường hết sức quạnh quẽ, Thẩm Nguyệt đứng bên ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng khóc rấm rứt đau buồn của Hạ Du ở bên trong.
Thẩm Nguyệt không muốn quấy rầy hắn ta. Nàng chỉ hy vọng hắn ta có thể tận dụng tốt khoảng thời gian này.
Một lúc lâu sau Hạ Du vẫn chưa ra, nàng định vào nhắc nhở nhưng vừa quay đầu lại thì phía sau đã truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ.
Nàng cực kỳ nhạy cảm cho nên đã nhận ra ngay lập tức.
Thẩm Nguyệt ngay lập tức quay lại, sau đó trong lòng trầm xuống.
Quả nhiên có một bóng người đang bước đến gần nàng, nàng không thấy rõ gương mặt của đối phương cho nên liền theo bản năng tấn công, mục đích của nàng chính là để tranh thủ thời gian và tạo ra khoảng cách đủ để rút lui.
Không ngờ đối phương đã bắt thóp được nàng, nàng chẳng những không thể rút lui mà còn không phải là đối thủ của hắn.
Chỉ sau mấy chiêu, Thẩm Nguyệt đã bị đối phương nắm chặt, không thể rút lui.
Sau đó, dưới ánh đèn lồng mờ ảo, Thẩm Nguyệt mới nhìn thấy rõ gương mặt của hắn.
Tô Vũ.
Khí tức trên người hắn giống như sương mù, trong khoảnh khắc này hắn đã tóm chặt lấy nàng, sau đó bao phủ lấy toàn thân nàng.
Tô Vũ bình tĩnh nói: “Không phải ta đã nói rồi sao, những chiêu thức rập khuôn như vậy không thể đánh bại được ta đâu”.
Thẩm Nguyệt vừa định nói thì toàn thân nàng lại đông cứng.
Lại có thêm tiếng bước chân truyền đến bên tai Thẩm Nguyệt.
Tiếng bước chân này rõ ràng không giống tiếng bước chân của Tô Vũ, không cố ý đi nhẹ nhàng mà vô cùng nặng nề. Đây chắc chắn là tiếng bước chân của người trong phủ thừa tướng.
Tô Vũ không hề biến sắc, hắn ngay lập tức kéo Thẩm Nguyệt đi qua linh đường rồi trốn vào góc tường phía trong.
Hành động này của hắn đã khiến cho cỏ cây xung quanh bị hất tung, phát ra những âm thanh sột soạt.
Thẩm Nguyệt không muốn Tô Vũ lại gần mình như vậy, nàng vừa đẩy hắn ra vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Tại sao ta đi đâu cũng phải gặp thứ âm hồn bất tán như ngươi? Ta không muốn nhìn thấy ngươi, lại càng không muốn bị ngươi chạm vào!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...