Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
“Nhưng cách đây không lâu hoàng thượng mới ban thưởng cho hắn hai cơ thiếp, không ngờ hắn có sở thích này, đúng là uổng phí của trời mà”.
“Đúng thế đấy, ta nghe nói hoàng thượng còn định để công chúa tái giá cùng hắn, phen này hẳn là không còn gì nữa rồi”.
“Đại học sĩ chẳng qua cũng chỉ là nhân tài cổ hủ trói gà không chặt thôi mà, tại sao hoàng thượng phải ra sức lôi kéo hắn như thế?”
“Ngươi làm quan trong triều chưa lâu, còn nhiều chuyện của tiền triều mà ngươi không biết. Những chuyện này đừng nghe ngóng nữa, tránh phạm phải điều cấm kỵ…”
Mùa xuân trong tiết tháng Ba, ánh nắng rực rỡ, từng nhóm người kéo nhau ra ngoại ô kinh thành du ngoạn.
Kinh thành đang an hưởng thái bình, chiến sự ở phía Nam lại như nước sôi lửa bỏng.
Quân đội do Tần Như Lương dẫn dắt cùng quân đội của Dạ Lương giao chiến, hai bên đánh đến mức không thể tách ra nổi.
Thành trì phía Nam dần dần có dòng người chạy nạn, chỉ là chiến sự lên cao, khó mà dỗ yên lòng dân.
Từ sau lần trở về từ Sở Ngọc lâu, Liên Thanh Châu bận rộn công việc làm ăn, Thẩm Nguyệt cũng không làm khó hắn ta nữa.
Hắn ta trốn nàng còn không kịp, đối với những lời mời của Thẩm Nguyệt, từ chối được sẽ từ chối, tuyệt đối không đi chơi riêng cùng nàng nữa.
Hắn ta chỉ sợ Thẩm Nguyệt lại lừa mình tới mấy chỗ như Sở Ngọc lâu lần trước.
Hạ Du cũng lâu lắm rồi không thấy đâu, Lưu Nhất Quái mở một sạp hàng nhỏ trên thuyền, chuyên tính bát tự cho người qua lại, việc làm ăn không tồi, bận rộn vô cùng.
Bắp Chân từ khi hơn nửa tuổi đến giờ chưa ra khỏi phủ tướng quân nhìn ngắm thế giới bên ngoài rồi. Thằng bé càng lớn thì càng im lặng và hướng nội, không khỏi khiến Thẩm Nguyệt sinh ra lo lắng.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Thẩm Nguyệt nghe nói hoa lê ở ngoại ô kinh thành trắng muốt như tuyết, thời điểm này đẹp đẽ khỏi bàn.
Thế là nàng quyết định đưa Bắp Chân ra kinh thành dạo chơi một vòng để Bắp Chân mở rộng tầm mắt.
Những đứa trẻ ở tầm tuổi của thằng bé đáng lẽ phải ngây thơ và hoạt bát, nhưng bây giờ trông thằng bé càng lúc càng phát triển theo hướng trầm lắng và ít lời.
Quản gia cũng thấy Bắp Chân quá yên tĩnh và hướng nội nên đương nhiên hi vọng Bắp Chân có thể hoạt bát hoan hỉ hơn, vì thế ông ta vô cùng tán thành Thẩm Nguyệt đưa Bắp Chân ra ngoài dạo chơi.
Trang viên ở ngoại ô kinh thành không hề xa, năm nào ở đó cũng có không ít phu nhân quản gia đi ngắm hoa lê, rất an toàn.
Quản gia tích cực sắp xếp, chuẩn bị thêm một ít thức ăn, sợ Thôi thị và Ngọc Nghiên không xoay xở được còn gọi thêm hai bà tử.
Tới trang viên ở ngoại ô kinh thành, hoa lê nở trắng đầu cành, đến mức khi gió xuân thổi qua, chúng bay khắp trời như tuyết, cảnh tượng quả thực rất đẹp.
Thẩm Nguyệt trải một tấm thảm dưới gốc cây lê, đặt Bắp Chân lên thảm cho thằng bé chơi đùa.
Trên cổ thằng bé đeo khóa trường mệnh, chiếc chuông nhỏ phát ra âm thanh vui tai trong gió, thỉnh thoảng sẽ khiến Thẩm Nguyệt thất thần.
Ngọc Nghiên vui chơi đến mức sắp bay lên, trên đầu nàng ta cài hoa lê trắng muốt, chạy tới chạy lui, còn hái bông hoa nở to nhất đầu cành gài vào mũ của Bắp Chân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...