Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Nhưng hôm nay nàng ta lại bị kẻ khác mặc ý lăng nhục, nàng ta nói đúng, nàng ta cũng là người bị hại.
Tần Như Lương nghe thấy Liễu Mi Vũ luôn miệng kêu gào hai tiếng ‘tướng quân’, nàng ta có khả năng không nói dối mà thực sự cho rằng kẻ đó là hắn ta.
Người phụ nữ hắn nâng trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan lại… chỉ cần nghĩ tới trái tim Tần Như Lương lại đau như dao cắt.
Tần Như Lương ôm nàng ta lên từ trong bồn tắm, khàn giọng nói: “Tất cả đều lui xuống cho ta”.
Liễu Mi Vũ vẫn nức nở: “Cầu xin tướng quân hãy lấy lại công bằng cho ta…”
“Người cũng đã bị ta giết chết rồi, nàng còn muốn tìm công lý như thế nào? Mọi người đều đã biết đêm nay người phụ nữ của Tần Như Lương này cùng một tên đàn ông lỗ mãng vụng trộm, nàng nói xem phải làm thế nào?”
“Tướng quân…”, Liễu Mi Vũ hối hận tới cực điểm: “Ta không biết thế nào, ta không động nổi tay, không thể nhận ra người… có khả năng là ta bị người khác hại mà…”
“Nàng nói mình bị ai hãm hại?”
“Là công chúa… nhất định là công chúa!”
“Không phải nàng muốn hòa giải với nàng ta sao? Đêm nay nàng ta chưa từng có bất kỳ động tác nào sớm đã trở về Trì Xuân Uyển nghỉ ngơi rồi. Bây giờ nàng lại muốn đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu nàng ấy để giảm nhẹ cảm giác tội lỗi của bản thân sao?”
Liễu Mi Vũ yếu ớt lắc đầu: “Ta không có…”
Lần này hắn không hồ đồ nghe lời một phía từ Liễu Mi Vũ mà trách móc Thẩm Nguyệt nữa.
Hắn tận mắt nhìn thấy, không ai ép buộc nàng ta lên giường với kẻ khác, cho dù bị cưỡng dâm, hắn vẫn nhìn thấy sự vui sướng trên khuôn mặt nàng ta.
Những dấu vết chói mắt trên người Liễu Mi Vũ khiến hai mắt hắn nhìn tới đau rát.
Hắn giống như hoá thành dã thú mà đẩy ngã Liễu Mi Vũ lên giường, bắt đầu phủ lên thân thể nàng những dấu vết của riêng mình.
Tần Như Lương thậm chí không cởi bỏ phần trên, hắn chỉ tháo lỏng quần dưới, không có màn dạo đầu nào liền cưỡng ép tiến vào trong.
“Đừng mà tướng quân…”
Dư vị của sự sung sướng vẫn còn.
Tần Như Lương tiến vào trong không chút khó khăn: “Không muốn? Nhưng thân thể của nàng đang nói cho ta biết là nàng vẫn đang rất thèm khát”.
Trong đầu hắn điên cuồng xoay quanh một suy nghĩ, người mà hắn nâng niu như báu vật đã bị kẻ khác nghiền nát rồi, tại sao hắn còn phải sợ hãi mà không hung hăng bóp nát nó một lần nữa đây?
Lần này Tần Như Lương không còn kiềm chế như trước, hắn giống như được phá bỏ mọi ràng buộc, đầy thô bạo và dũng mãnh.
Tần Như Lương lúc này cùng Liễu Mi Vũ triền miên dây dưa trong Phù Dung Uyển, sảnh trước cùng trong viện vẫn có người ra vào khắc phục hậu quả.
Thẩm Nguyệt là nữ chủ nhân của phủ tướng quân, đương nhiên phải ra mặt tiễn đưa các phu nhân, miệng nàng cũng nói không biết bao nhiêu lời cảm ơn.
Hạ Du không thể để Hạ tướng biết được hắn và Thẩm Nguyệt có tiếp xúc qua với nhau, hơn nữa ngọc bội của bản thân còn đang ở trong tay nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...