Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng

Thẩm Nguyệt không phát hiện ra, một tay cầm mì một tay cầm dao cắt thành những sợi mỏng rồi bỏ vào nồi.

Đến khi mì đã chín, Thẩm Nguyệt vớt mì vào hai bát, rải thịt lên trên, thêm một quả trứng chiên, lại bỏ chút hành nữa, thế là xong hai bát mì.

Bánh kem ở trong lò cũng đã chín.

Đêm nay không có sơn hào hải vị, chỉ có món mì mà bách tính thường ăn.

Riêng chiếc bánh vừa ra lò này thì hơi mới lạ một chút, Thẩm Nguyệt còn lấy hoa quả xếp thành chữ “Chúc mừng sinh nhật” trên bánh. 𝘛ìm đọc 𝐭hêm 𝐭ại _ 𝘛𝐑𝑢𝐌 𝘛𝐑U𝙔𝔢N﹒𝐯𝓷 _

Thẩm Nguyệt đặt thêm mấy ngọn nến, nhẹ nhàng hát khúc hát mừng sinh nhật cho hắn, giống như một ca khúc động lòng người nhất trên đời vậy.

Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi thổi nến đi rồi ước”.

Tô Vũ mỉm cười: “Có thể ước nữa sao?”


“Đương nhiên là được chứ, nói không chừng còn thành hiện thực được ấy chứ”.

Thế là Tô Vũ cười nói: “Vậy ta sẽ ước một cái, đó là mong rằng sau khi ăn xong, A Nguyệt sẽ không vội đi mà ở lại cùng ta thêm chút nữa”.

Thẩm Nguyệt méo miệng: “Ngươi nói ra thì sẽ không linh nghiệm nữa đâu”.

Sau đó hai người cùng ăn mì, Thẩm Nguyệt đã đói điên, ăn nhanh vô cùng.

Tô Vũ ăn ung dung hơn một chút. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hắn ăn được mấy miếng thì đột nhiên nói: “A Nguyệt, hàng của cô ngon ghê”.

Thẩm Nguyệt không kịp phòng bị, nghẹn luôn miếng mì đang ăn dở, sau đó nàng liền ho khan đến mức mặt đỏ bừng.

Tô Vũ tốt bụng vỗ lưng cho nàng, nói: “Đừng vội, ăn từ từ thôi, không đủ thì bát của ta vẫn còn mà”.


Thẩm Nguyệt thở ra, lườm hắn, tức tối nói: “Ngươi nói tiếng người đi được không? Chắc chắn là ngươi lười học văn nên nói năng mới cụt ngủn như thế! Hàng của ta là cái gì mà ngon hả! Thứ ngon là mì, chứ không phải là hàng của ta!”

Tô Vũ nói: “Ta nói gì không phải thì cô cứ chỉnh sửa là được, việc gì phải phản ứng thái quá như thế?”

“Mẹ nó nữa…”, Thẩm Nguyệt nâng trán, thở dài: “Thôi bỏ đi, ngươi là cổ nhân, có nói ngươi cũng không hiểu”.

Tô Vũ quay về chỗ, cố nén cười, nghiêm túc nói: “Có phải cô nghĩ nhiều quá rồi không?”

Thẩm Nguyệt rất muốn lật bàn: “Cái đồ khốn kiếp, ta biết ngay là ngươi cố ý nói vậy mà!”

Thẩm Nguyệt không hiểu Tô Vũ “cất” hạ nhân của nhà mình đi đâu mà nàng không thấy bóng dáng một ai.

Cho đến khi ăn mì xong, Tô Vũ lại ăn nửa cái bánh kem nữa thì mới thấy viên quản gia mà Thẩm Nguyệt gặp mấy lần đi đến: “Có thư của đại nhân ạ”.

Thư do người đưa tin gửi đến, chắc là khá gấp, nếu không cũng sẽ không vội vàng đi tới vào ban đêm.

Tô Vũ thu lại vẻ mặt thanh nhàn, đưa tay nhận thư, đồng thời bảo quản gia đưa người đưa tin đi nghỉ.

Nếu muốn hồi âm thì phải chờ hắn xem xong rồi mới viết thư đáp lại, và người đưa thư này cần đem thư về.

Tô Vũ cầm thư ra khỏi phòng ăn, dừng lại ở cửa ra vào một chút rồi hỏi Thẩm Nguyệt: “Cô muốn đi cùng ta không hay là đi loanh quanh một mình thôi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui