Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng

Tần Như Lương cũng chẳng có mặt mũi nào mà mang số vật phẩm này về phủ, cuối cùng chỉ đành đặt đồ xuống rồi nghiêm mặt rời đi.

Đi được mấy bước, bóng dáng cao lớn của hắn ta dừng một chút, sau đó hắn ta lại quay đầu nhìn về phía Liên Thanh Châu đang đứng dựa vào khung cửa rồi lạnh lùng nói: “Liên Thanh Châu, ngươi tốt hơn hết nên nhớ kỹ thân phận của mình. Văn võ toàn triều còn không có ai dám đứng về phía của nàng, một dân thường như ngươi thì tính là thứ gì? Ngươi cho rằng thế đạo bây giờ còn giống như ngày xưa hay sao?”

Liên Thanh Châu rũ mắt xuống, nhếch miệng cười, lạnh lùng nói: “Bởi vì Tần tướng quân đã từng bảo vệ công chúa trong trận cung biến máu chảy thành sông ngày xưa cho nên công chúa liền ngây ngốc tưởng rằng sau này tướng quân có thể bảo vệ nàng cả đời, quả thật rất ngốc. Cũng may công chúa hiện giờ đã nhận ra rõ sự thật”.

Tần Như Lương xoay người rời đi, nói mà không hề quay đầu nhìn lại: “Đó là bởi vì nàng ta còn ngây thơ nên không biết rằng sẽ không có ai muốn sống cùng với một người ngu ngốc như mình. Nếu như ngươi không muốn rước họa vào thân thì hãy quay về chỗ của ngươi đi, tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện ở kinh thành nữa”.

Phía sau lưng hắn, Liên Thanh Châu nhàn nhạt nói: “Có lẽ ta sẽ khiến cho tướng quân phải thất vọng rồi. Lần này ta đến kinh thành để làm ăn buôn bán, chưa kiếm được nhiều tiền thì sẽ không đành lòng rời khỏi chốn phồn hoa náo nhiệt này”.

Sau khi Tần Như Lương đích thân đến Liên phủ, Liễu Mi Vũ thật sự không thể nuốt trôi cục tức này cho nên nàng ta ngay lập tức mang theo Hương Phiến đến tiểu viện của Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt không thường dậy sớm, vẫn đang ngủ trong phòng.


Liễu Mi Vũ và Hương Phiến tất nhiên đã bị Ngọc Nghiên và Triệu thị ngăn lại ở bên ngoài.

Đương nhiên Ngọc Nghiên biết Liễu Mi Vũ là ái thiếp của tướng quân, nếu không thì tướng quân cũng sẽ không vì nàng ta mà đối xử tồi tệ với công chúa. Hơn nữa dung nhan của công chúa đã bị chính tay hai người này hủy hoại, cho nên đừng hi vọng Ngọc Nghiên sẽ tỏ thái độ tốt với bọn họ.

Hương Phiến hất hàm kiêu ngạo nói: “Phu nhân có chuyện muốn hỏi công chúa, biết điều thì mau gọi công chúa ra đây”.

Ngọc Nghiên liếc mắt nhìn nàng ta, không chịu yếu thế nói: “Ngươi là cái thá gì mà công chúa nhà ta phải nghe lời ngươi?”

Ngọc Nghiên tuy có vóc dáng nhỏ bé nhưng ngữ khí lại rất cao ngạo.

Hương Phiến nghe vậy thì tức giận nói: “Công chúa cái gì chứ, nếu như tướng quân không tốt bụng thu nhận nàng ta thì bây giờ nàng ta chỉ là một con chó không còn nhà mà thôi!”


Ngọc Nghiên vô cùng phẫn nộ, vừa định cãi lại thì cánh cửa phòng phía sau lại bất thình lình mở ra.

Thẩm Nguyệt khoác một chiếc áo mỏng màu xanh chồi non, ngái ngủ đứng bên khung cửa.

Thẩm Nguyệt khẽ liếc mắt nhìn xuống Hương Phiến rồi nói: “Ngươi nói ai là chó không nhà?”

Hương Phiến không ngờ Thẩm Nguyệt sẽ nghe thấy, trong lòng có khó chịu cũng không dám đáp lại.

Thẩm Nguyệt chậm rãi nói: “Cho dù ta không còn nhà nhưng ít nhất ta vẫn là chính thất phu nhân của phủ tướng quân, Triệu mụ, những lời mà nha hoàn này nói ngươi đã nghe rõ rồi chứ?”

Triệu thị trả lời: “Nô tỳ nghe rõ”. . Truyện Cổ Đại

“Vậy thì ngươi mau đưa nàng ta đến chỗ quản gia đi rồi truyền lại nguyên lời mà nàng ta nói cho quản gia nghe. Để ta xem tội bất kính với chủ nhân thì sẽ bị xử đánh bao nhiêu trượng lớn theo gia pháp của phủ tướng quân”.

“Vâng”.

Hương Phiến biến sắc, Triệu thị đã tiến lên muốn bắt lấy nàng ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui