Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
“Con người đó quả thật bạc tình, cho dù không có tình nghĩa vợ chồng thì vẫn còn có duyên mưa sương, thà đánh chết Hương Phiến còn khiến cho người ta phục hơn”.
“Nô tỳ còn nghe nói, Hương Phiến vừa bị lôi đi thì Tần tướng quân đã liền đưa Liễu thị về Phù Dung Uyển. Đây đúng là nam nhân vô sỉ tàn nhẫn nhất mà nô tỳ từng thấy”.
Thẩm Nguyệt ăn cũng không có cảm giác ngon miệng, liền để đũa xuống nói: “Tần Như Lương chẳng phải luôn như vậy hay sao?”
Ngọc Nghiên thấy thế liền nói: “Sao công chúa lại không ăn nữa? Có phải do nô tỳ nói nhiều quá không? Vậy thì nô tỳ sẽ không nói nữa”.
Thẩm Nguyệt nói: “Chuyện hôm nay đúng là khiến cho ta ăn cơm không ngon”.
Đối với Hương Phiến thì làm gì còn kết cục nào tồi tệ hơn thế này nữa?
Nhưng việc này đã qua thì cũng không nên đề cập đến nữa.
Thẩm Nguyệt nghe nói con nhà người ta được hai ba tháng tuổi đều rất thích cười, cả ngày đều vui tươi hớn hở cười không ngừng.
Nàng nhìn lại con nhà mình, cả ngày đều không ăn thì ngủ, sau khi ăn xong cũng chỉ mở to mắt ngẩn ngơ, Thẩm Nguyệt có cố gắng đến cỡ nào cũng không thể khiến cho nó cười được.
Thẩm Nguyệt ngồi xuống thảm, ủ rũ thở dài nói: “Con trai à, cười cho mẹ thấy một cái bộ khó khăn lắm hay sao?”
Trước đây nàng vẫn thường lo lắng Bắp Chân là một đứa trẻ câm điếc, bây giờ nàng lại lo lắng Bắp Chân là một đứa trẻ ngốc.
Trong lúc nàng đang cúi đầu ủ rũ thì Bắp Chân lại đột nhiên nhếch miệng cười.
Khi Thôi thị và Ngọc Nghiên nhìn thấy thì liền nói: “Công chúa! Công chúa nhìn kìa! Bắp Chân đang cười!”
Nhưng nụ cười chỉ thoáng qua trên miệng Bắp Chân vài giây, khi Thẩm Nguyệt vừa ngẩng đầu nhìn thì nó lại không cười nữa.
Thẩm Nguyệt cố trêu chọc nó hết lần này đến lần khác nhưng nó vẫn không cười.
Thẩm Nguyệt mệt mỏi nói: “Haiz, rốt cuộc là ta trêu chọc nó hay là nó trêu chọc ta đây?”
Vài ngày sau, Thẩm Nguyệt xuất hiện trước Minh Nguyệt Lâu.
Mới sang đông được mấy ngày, bầu trời cũng tối sớm hơn bình thường.
Hoàng hôn vừa buông thì nơi này đã thắp đèn rực rỡ, bầu không khí nồng nặc mùi phấn son, những tiếng chèo kéo không ngừng vang lên bên tai.
Có rất nhiều khách nhân lưu luyến không rời, phía trước kỹ viện có vô số cô nương xinh đẹp đang mỉm cười động lòng người.
Nếu như có nơi tốt để về thì làm gì có ai muốn lưu lạc phong trần?
Dưới những nụ cười ấy tràn đầy chua xót và bất lực.
Ngọc Nghiên rất nhát gan, nàng ta nắm chặt tay Thẩm Nguyệt nói: “Công tử, nơi này… chúng ta thật sự không vào được đâu”.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Mấy cô nương bên trong sẽ ăn thịt ngươi hay sao?”
“Bọn họ muốn ăn cũng ăn không được, nô tỳ chỉ cảm thấy ra vào nơi này là trái với đạo đức”.
“Ngay cả sòng bạc ngươi cũng dám vào mà còn không dám vào đây hay sao?”
Ngọc Nghiên lộ ra vẻ bối rối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...