Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Hương Phiến cùng tên tiện nô làm chuyện cẩu thả sinh ra nghiệt chủng vậy mà nàng ta lại cả gan nói đó là con của Tần Như Lương khiến cho Tần Như Lương rất vui mừng vì có được đứa trẻ đó, sau đó còn vì chuyện đứa trẻ mất đi mà đau buồn.
Bây giờ xem ra tất cả đều là chuyện hết sức nực cười!
Tần Như Lương bị nàng ta chơi đùa lâu như vậy, nàng ta bấy lâu nay không chỉ tiêu tiền như nước mà còn cắm cho hắn một cặp sừng!
Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài thì sẽ có bao nhiêu lời đàm tiếu gièm pha đây!
Đường đường là một đại tướng quân thế mà lại bị một tỳ nữ leo lên đầu!
Bọn hạ nhân đều sợ hãi, Hương Phiến có thể leo được đến vị trí này cũng có thể xem là bản lĩnh của nàng ta.
Nhưng vận may của nàng ta cũng đã đến lúc tàn.
Tần Như Lương rất tức giận, mặc dù Hương Phiến vẫn cầu xin và muốn giải thích nhưng Tần Như Lương không muốn nghe bất cứ điều gì nàng ta nói nữa.
Hắn bảo người hầu đến ấn Hương Phiến xuống đất để đánh cùng gã sai vặt kia.
Gã sai vặt bị đánh đến chết trong khi Hương Phiến chỉ còn lại nửa cái mạng.
Cuối cùng, Tần Như Lương cho rằng mình không thể trút hết giận bằng cách đánh chết Hương Phiến tại chỗ nên đã ra lệnh dừng đánh lại. Lúc đó Hương Phiến còn nghĩ rằng Tần Như Lương vẫn còn lòng tốt, nghĩ rằng mình vẫn còn có một hy vọng.
Nhưng những gì mà Tần Như Lương nói sau đó mới thật sự đánh nàng ta vào địa ngục.
Tần Như Lương nói: “Mang ả ta đến Minh Nguyệt Lâu bán làm kỹ nữ, ký văn tự bán đứt, sau này ả ta có chết cũng phải chết ở Minh Nguyệt Lâu cho ta!”
Sắc mặt Hương Phiến tái nhợt: “Tướng quân… tướng quân người không thể như vậy… không thể được tướng quân!”
Minh Nguyệt Lâu là kỹ viện lớn nhất kinh thành, khách nhân lui tới chia làm năm bảy loại, kỹ nữ bên trong cũng chia làm năm bảy loại.
Nữ quyến của quan lại trong kinh phạm tội nếu như không bị đẩy ra biên cương thì sẽ bị đẩy vào Minh Nguyệt Lâu làm kỹ nữ, kẻ có xuất thân nô tì giống như Hương Phiến khi bị đẩy vào Minh Nguyệt Lâu thì tất nhiên sẽ trở thành kỹ nữ thấp kém nhất.
Một lời này của Tần Như Lương chứng minh hắn ta đã không còn chút thương xót nào đối với nàng ta.
Lúc này lập tức có người tiến lên lôi Hương Phiến từ phủ tướng quân đi đến Minh Nguyệt Lâu.
Dọc đường, tiếng Hương Phiến kêu gào la khóc vang đầy trời.
Bầu không khí trong phòng khách im phăng phắt, máu tươi loang lổ ở khắp nơi.
Xác của gã sai vặt bị đem ra ngoài, đám người hầu ngay lập tức đem nước đến lau rửa vết máu trên mặt đất.
Liễu Mi Vũ nãy giờ vẫn không nói lời nào, Tần Như Lương liếc nhìn nàng ta, thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt thì có chút giật mình.
Trái tim của Tần Như Lương rốt cuộc vẫn mềm nhũn, hắn biết nàng ta từ trước đến nay đều rất nhát gan, nhất định là đang rất sợ hãi.
Tần Như Lương dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng ta trong lòng bàn tay lớn của mình.
Liễu Mi Vũ rùng mình rồi bật khóc.
Tần Như Lương nói: “Sao, dọa nàng sợ hãi rồi sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...