Một khắc này, Thẩm Nguyệt cầm chủy thủ hướng về chính cánh tay của mình, rạch một đường.
Tần Như Lương cả kinh, thấy máu từ trên cánh tay kia chảy ra.
Cơn đau đớn tức thì khiến Thẩm Nguyệt tỉnh táo lại, áp chế dược tính vào trong cùng nhất. Nàng rốt cục khôi phục một chút sức lực, sự nhạy bén và lệ khí cũng rót vào trong thân thể của nàng.
Nàng nắm giữ quyền chủ động của thân thể mình một lần nữa.
Thẩm Nguyệt đánh nhau với Tần Như Lương trong căn phòng.
Tần Như Lương bị phế một tay nhưng công phu không kém, Thẩm Nguyệt tốc độ linh mẫn mau lẹ, nhất thời cả hai không ai chiếm thế chủ động.
Sau đó, Thôi thị nghe được tiếng Bắp Chân khóc, cố gắng ép bản thân mau mau tỉnh lại.
Khi bà ta mồ hôi đầm đìa chiến thắng được dược tính của thuốc mê và xông vào phòng thì đã thấy cảnh Thẩm Nguyệt đánh nhau với Tần Như Lương.
Thôi thị lập tức xông lên, thân thủ nhanh nhẹn đứng bên cạnh Thẩm Nguyệt, đánh lại Tần Như Lương.
Tần Như Lương dùng một chọi hai, một tay bị động, từng bước lui lại, cuối cùng bị đuổi ra khỏi phòng.
Tần Như Lương không ngờ Thôi thị lại là một người luyện võ.
Thôi thị đã tỉnh, hôm nay e là không thể nào tiếp tục được nữa. Cuối cùng, Tần Như Lương chủ động thu tay, giấu đi nộ khí trong lòng rồi nhanh chân rời đi.
“Thẩm Nguyệt, ta nhất định sẽ khiến cô hối hận”.
Thẩm Nguyệt trơ mắt nhìn hắn ta rời khỏi Trì Xuân Uyển. Có Thôi thị ở bên, thần kinh căng thẳng của nàng thả lỏng ra, cả người nàng như vừa đi ra từ trong nước.
Máu nhuộm đỏ tay áo ngủ màu trắng, Thẩm Nguyệt không cầm được chủy thủ nữa, ngón tay buông lỏng, xụi lơ ngã xuống.
“Công chúa!”
Thôi thị vội vàng đỡ Thẩm Nguyệt lên giường, mặc kệ bộ dạng nhếch nhác của mình, ra ngoài lấy một chậu nước lạnh đi vào gian phòng mình vừa ngủ.
Bình thường Thôi thị và Ngọc Nghiên ngủ chung phòng, ban nãy khi cố ép bản thân tỉnh lại, bà ta thấy Ngọc Nghiên cũng đang ngủ say trong đó.
Thôi thị ý thức được bản thân bị ám hại.
Bà ta bèn đứng đầu giường, hất một chậu nước lạnh xuống cho Ngọc Nghiên tỉnh dậy.
Ngọc Nghiên nặng nề bật dậy, xoa huyệt thái dương đang đau vì căng cứng, hoảng sợ nói: “Có chuyện gì vậy?” . Đam Mỹ Cổ Đại
Thôi thị nghiêm giọng nói: “Mau dậy đi, công chúa gặp chuyện rồi”.
Ngọc Nghiên vừa nghe, lập tức đứng dậy chạy đến phòng của Thẩm Nguyệt, thấy toàn thân Thẩm Nguyệt đỏ lên, vết máu bên tay áo pha lẫn, lập tức tái mặt hỏi: “Công chúa bị sao vậy?”
Thôi thị nói: “Công chúa trúng thuốc, chưa nói gì vội, việc cấp bách là phải giúp công chúa bài xuất dược liệu, ngươi ở đây đi, ta gọi người tới giúp”.
“Được, được, nhị nương mau đi đi!”, Ngọc Nghiên khóc nức nở, lau đi nước đọng trên mặt.
Thôi thị quay lại nhìn Ngọc Nghiên, nghiêm giọng nói: “Ngọc Nghiên, ngươi phải nhớ là không cho bất kỳ ai đến gần công chúa nửa bước, ngươi nhất định phải bảo vệ được công chúa”.
Ngọc Nghiên gật đầu, run rẩy nói: “Nhị nương yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi công chúa nửa bước, ai cũng không được phép tiến gần!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...