Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Đồ đựng trà ngọt cho Thẩm Nguyệt là một chiếc bát sứ men xanh hoa văn men vàng, mà chuẩn bị cho Thôi thị lại chỉ là một chiếc bát sứ trắng thông thường.
Vừa nhìn đã thấy có chủ có thứ.
Thôi thị làm việc có quy tắc, Triệu thị ngược lại lo lắng Thôi thị sẽ lấy nhầm bát.
Thôi thị thử độc, nước trà ngọt thanh, trâm bạc ngâm xuống cũng không chuyển thành màu đen liền dâng lên cho Thẩm Nguyệt nếm thử.
Thẩm Nguyệt nói: “Nhị nương vất vả cả tối rồi, bà cũng uống đi”.
Nước trà ngược lại vừa miệng, nhưng không cảm thấy có gì đặc biệt.
Sau đó không có việc gì làm, Thẩm Nguyệt súc miệng xong liền nằm xuống giường, Thôi thị cũng bưng hai chiếc bát rỗng ra khỏi phòng.
Hiện tại thời gian ngủ nghỉ của Bắp Chân tương đối có quy luật, buổi tối đúng giờ thức dậy, Thẩm Nguyệt thông cảm việc Thôi thị thức đêm quá mệt nhọc nên đã cho bà ta nhón bé con tới bú vài lần là được.
Thôi thị ngồi ở trước bậc thềm dưới mái hiên, vốn muốn đợi Ngọc Nghiên trở lại mới trở về nghỉ ngơi.
Nhưng bà ta ngồi trước cửa một lúc liền cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, mí mắt nặng trĩu có chút không mở ra được.
Thôi thị đưa tay đỡ trán, trong lòng chợt lóe lên một tia cảnh giác nhưng đã quá muộn, bà ta cứ giữ nguyên tư thế này mà ngủ thiếp đi.
Triệu thị nhẹ nhàng bước tới lay lay bà ta, thấy không có phản ứng gì liền kéo người vào phòng nằm xuống.
Triệu thị quen hoạt động chân tay nên làm chút chuyện này cũng không tốn quá nhiều sức lực.
Ngay cả Thôi thị cũng bị trúng thuốc, ắt hẳn Thẩm Nguyệt cũng đã uống bát trà ngọt kia.
Tần Như Lương lúc này ước chừng cũng sẽ sớm trở về phủ.
Trước đây khi Tần Như Lương ra ngoài xã giao sẽ không bao giờ về nhà quá giờ hợi (khoảng từ 9 giờ đến 11 giờ đêm), Triệu thị biết được điều này nên đứng đợi ở con đường duy nhất phải băng qua vườn hoa.
Trên người Tần Như Lương thoảng bay mùi rượu, từ Hạ phủ trở về bước chân hắn còn khá vững vàng tỉnh táo, nhưng biểu cảm lại có chút ngà say.
Hạ tướng rót cho hắn ta không ít rượu.
Chẳng ngờ còn chưa tới chủ viện đã bị Triệu thị chăn lại giữa đường.
Tần Như Lương hỏi: “Triệu mụ ở đây làm gì?”
“Công chúa mời tướng quân tới Trì Xuân Uyển một chuyến ạ”.
Con tim Tần Như Lương khẽ giật nảy, trong đầu vô thức phác họa lên bóng dáng kia.
Hắn không thể không thừa nhận kể từ sau khi sinh con, Thẩm Nguyệt càng trở nên càng yểu điệu mê người so với trước kia, trên người nàng phát ra một hơi thở từ trong ra ngoài khiến con người ta phải say đắm.
Trước đây Tần Như Lương vẫn luôn che giấu những tâm tư này xuống đáy lòng.
Chính vì đêm nay uống không ít rượu nên những suy nghĩ kia càng được khuếch đại vô hạn, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ khiến hắn dấy lên một cảm giác thôi thúc không thể kìm nén được.
Thẩm Nguyệt cuối cùng cũng chủ động mời hắn tới rồi sao?
Tần Như Lương không nghĩ ngợi nhiều, quay đầu liền đi về phía Trì Xuân Viện.
Những bước đi của hắn so với trước đó có mất đi sự bình thản mà nhiều thêm phần nôn nóng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...