Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Nếu như đã quyết định tin tưởng một ai đó thì không cần phải giữ lại đề phòng làm gì.
Có lẽ điều này là quá vội vàng, Tô Vũ thường luôn không đáng tin cậy nhưng hắn chưa bao giờ khiến cho nàng thất vọng.
Nếu một người như vậy đến cuối cùng vẫn là một người xấu thì cũng có thể xem là một người xấu hiếm có khó tìm.
Thẩm Nguyệt đã nói ra một lời tin tưởng hắn thì trong lòng nàng cũng rất kiên định.
Tô Vũ cười nói: “Nói kiên định như vậy, nếu như sau này cô phát hiện ra ta trong trí nhớ của cô không phải là ta ở trước mặt cô rồi cảm thấy hối hận thì phải làm sao?”
Thẩm Nguyệt nói: “Nếu như ngươi đã không muốn nói cho ta biết ngươi đang tính toán chuyện gì thì những chuyện sau này cứ để sau này tính đi, dù sao ta cũng đã nói rõ quan điểm của mình, thật ra ta cũng rất muốn biết trong ký ức của ta thì ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với ta”.
Hai người chia nhau các món ăn, Thẩm Nguyệt ăn no rồi uống nước suối trong veo sau đó nằm ở dưới tán cây ợ ra một hơi đầy hài lòng.
Dòng suối lung linh dưới ánh nắng mặt trời, còn hắt lên nhưng vầng sáng mềm mại đung đưa dưới tán cây.
Tô Vũ đỡ đầu Thẩm Nguyệt nằm trên đùi mình sau đó hái một chiếc lá to che mắt cho Thẩm Nguyệt rồi thì thầm bên tai nàng: “Nghỉ ngơi một chút, thời gian còn dài”.
Vì cảm thấy thoải mái hơn khi có một chỗ gối đầu cho nên Thẩm Nguyệt cũng không khách khí tiếp nhận lòng tốt của hắn.
Nàng thực sự rất mệt mỏi, lúc ở Trì Xuân Uyển nàng có thói quen chợp mắt vào buổi trưa, bây giờ ăn no rồi lại buồn ngủ.
Chiếc lá xanh mướt che mắt làm nổi bật lên làn da trắng mịn đàn hồi của nàng.
Chiếc lá không che được môi nàng, Tô Vũ rũ mắt xuống khẽ nhìn đôi môi ửng hồng của nàng trong chốc lát.
Lúc này sao hắn có thể ngủ được? Như vậy chẳng phải quá lãng phí thời gian tốt đẹp hay sao?
Sau khi Thẩm Nguyệt ngủ say, Tô Vũ nhẹ nhàng nâng tay nàng lên nhìn những vết đỏ trên mu bàn tay nàng rồi lấy thuốc mỡ mang theo nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay của nàng.
Chỉ chốc lát sau thì những vết đỏ đã mờ đi.
Tô Vũ vén tay áo nàng lên, thấy trên cánh tay cũng có vết đỏ cho nên lại xoa một ít thuốc trên cánh tay.
Cả quá trình Thẩm Nguyệt đều không hề hay biết, nàng đã ngũ một cách rất an yên.
Tô Vũ có vẻ rất thích thú, khóe miệng hắn khẽ cong lên, ngón tay vuốt ve tóc Thẩm Nguyệt rồi còn nghịch nghịch một sợi tóc của nàng trên đầu ngón tay.
Khi Thẩm Nguyệt thức dậy, mặt trời đã lặn ở phía tây.
Ánh sáng vàng rực rỡ ban đầu đã được nhuộm thành một màu vàng ấm áp hơn.
Nàng vuốt vuốt sống mũi, thở ra một hơi rồi ngồi dậy, đôi mắt kèm nhèm liếc nhìn Tô Vũ nói: “Sao ngươi không đánh thức ta dậy?”
Tô Vũ đáp: “Chẳng phải cô cần nghỉ ngơi dưỡng sức sao?”
“Nhưng ta đã ngủ đến nửa buổi chiều”.
Tô Vũ trấn an nàng: “Không sao, ta cũng không vội bị đánh như vậy”.
Nghe đến đây, Thẩm Nguyệt chây lười dường như đã biến mất, nàng đã trở nên tràn đầy năng lượng.
Đúng rồi, nàng còn phải đánh Tô Vũ một trận. Tô Vũ đã khiến cho nàng bật cười chỉ với một câu nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...