Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
“Đúng vậy, vừa hay hôm nay có thời gian, nghe nói ở vùng ngoại ô cách đây mười dặm có phong cảnh rất đẹp”, Tô Vũ nở nụ cười dịu dàng nói: “Đi một mình thì rất nhàm chán, vẫn nên có bạn đồng hành thì tốt hơn”.
Thẩm Nguyệt liếc xéo hắn một cái rồi nói: “Con người ngươi tuấn tú lịch sự, sao có thể không tìm được nữ nhân đồng hành chứ? Chỉ cần ngươi mở miệng nói một tiếng thì e rằng sẽ có rất nhiều nữ nhân chen chúc xông lên”.
Tô Vũ nghiêm túc nói: “Không phải, là do ta không giỏi hẹn hò với nữ nhân, gặp nữ nhân thì sẽ căng thẳng lúng túng. Chỉ có khi ở bên cạnh cô thì ta mới có thể thoải mái được một chút”.
“Nói cứ như ngươi ngây thơ lắm vậy”.
Lông mày của Tô Vũ khẽ giật giật, hắn nói: “Trông ta có chỗ nào không ngây thơ chứ? Không biết đã có chuyện gì khiến cho ấn tượng của cô về ta trở nên lệch lạc, ta sẽ thay đổi nó”.
Thẩm Nguyệt trợn mắt nói: “Đủ rồi. Hôm nay ta không rảnh cùng ngươi đi dạo mùa thu, nếu ngươi không tìm được ai khác đi cùng thì đến tìm Liên Thanh Châu đi”.
“Liêu Thanh Châu còn đang bận kiếm tiền. Hôm nay cô không rảnh sao? Cũng bề bộn nhiều việc à?”
“Đúng vậy, ta rất bận, ta phải về nhà chơi với con trai ta!”
Nói xong, Thẩm Nguyệt quay sang nắm lấy Ngọc Nghiên còn đang ngẩn ngơ rồi cả hai quay đầu rời đi.
Ba hồn bảy phách của Ngọc Nghiên dường như đã bay đi mất từ lúc nào.
Tô đại nhân… đã thay đổi rất nhiều. Ngọc Nghiên thật sự không thể tin vào mắt mình.
Có lẽ vì công chúa không còn nhớ những chuyện cũ cho nên hai người bọn họ mới có thể nói chuyện thoải mái như vậy.
Tô Vũ ở phía sau đứng thẳng người, làm như không có việc gì mà vuốt lại nếp y phục của mình, sau đó nhàn nhạt nói: “Cô không muốn biết vị đại phu ở đây đã đi đâu rồi sao?”
Thẩm Nguyệt dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn.
Hắn nhếch miệng cười, thản nhiên nói: “Cô chịu đi dạo với ta thì ta sẽ nói cho cô biết”.
Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu, đây rõ ràng là rủ rê không được thì quay sang ép buộc!
Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên đi phía trước, Tô Vũ chậm rãi đi theo sau.
Chỉ có một con đường dẫn từ ngõ nhỏ ra ngoài phố, mọi người cùng đi chung một con đường cũng không có gì đáng nói.
Chỉ có điều khi ra tới đầu ngõ thì bọn họ đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa rất lớn đậu giữa đường chặn kín lối ra.
Ngọc Nghiên vốn định bảo người đánh xe dời xe ngựa đi nơi khác để tránh đường cho người ta đi qua, nhưng ngay sau đó đã nghe thấy Tô Vũ thình lình thản nhiên nói: “Ngọc Nghiên, ngươi trở về cùng với Thôi nhị nương chăm sóc tốt cho Bắp Chân đi”.
Thẩm Nguyệt còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Tô Vũ kéo lên xe.
“Này, chết tiệt, ta chưa nói là muốn đi cùng ngươi!”
Tô Vũ ấn Thẩm Nguyệt vào xe ngựa rồi nói với người đánh xe: “Khởi hành”.
Ngọc Nghiên hướng mắt nhìn theo xe ngựa đang chuẩn bị khởi hành, lúng túng nói: “Công chúa… người phải tự bảo trọng đó”.
Mặc dù Thẩm Nguyệt bị ép lên xe ngựa nhưng Ngọc Nghiên tin rằng Tô Vũ sẽ không làm tổn thương nàng.
Kết quả là hai người ra ngoài nhưng chỉ có một mình Ngọc Nghiên trở về.
Ngay khi nàng ta vừa bước vào Trì Xuân Uyển thì Triệu thị đã nhìn thấy và hỏi: “Công chúa đâu?”
Ngọc Nghiên nói: “Công chúa đi dạo chơi với bạn rồi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...