Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Thẩm Nguyệt ngửi thấy mùi thơm thanh mát của mì sợi, nàng đột nhiên cảm thấy thèm ăn sau nhiều ngày chán chường.
Bên trên vắt mì trắng nõn rắc thêm vài cọng hành, bát mì của nàng còn có một quả trứng vừa mới chiên xong.
Thẩm Nguyệt ngó sang bát của Tô Vũ, không thấy trứng chiên.
Tuy người này bịp bợm, nhưng thấy hắn thản nhiên đón lấy đôi đũa, bao nhiêu buồn bực trước đó của Thẩm Nguyệt bay hết sạch.
Dù đứng giữa phố chợ ồn ào, hắn vẫn thong dong.
Hắn đã đổi đồng tiền duy nhất dư ra thành trứng gà cho nàng.
Hai đôi đũa đồng tâm kết còn được thắt dây đỏ ở giữa, Tô Vũ đưa cho nàng một đôi rồi vẫy tay với nàng: “Ngồi nhích qua đây một tí, nếu không cả hai không ăn được gì đâu”.
Thẩm Nguyệt bực bội: “Chắc chắn ngươi đã hỏi sẵn vật giá rồi đếm đủ tiền đồng mới đem theo ra ngoài đúng không”.
Dù ngoài miệng thì nói như thế nhưng Thẩm Nguyệt vẫn ngồi xuống bên chiếc bàn vuông, Tô Vũ cũng ngồi nhích sang, chậm rãi tới gần.
Giọng nói của Tô Vũ trong vắt mà ôn hòa, dường như đang cười khẽ: “Cô lại đổ oan cho ta”.
Thẩm Nguyệt cầm lấy đôi đũa gảy gảy mấy cái trong bát mình, sau đó tách quả trứng ra làm hai nửa, gắp một nửa vào bát của Tô Vũ. Tô Vũ sững người.
Nàng nói: “Ngươi không biết đếm dư ra một đồng tiền à, thế thì ta ngươi mỗi người một quả trứng?”
Tô Vũ khẽ đáp: “Do ta suy xét không chu toàn, lần sau nhất định sẽ chú ý”.
Mặt nạ mà hai người đeo cũng khá nhân đạo, miệng và cằm lộ ra bên ngoài, cho dù ăn uống cũng không cần tháo mặt nạ.
Thế nhưng khi Thẩm Nguyệt và Tô Vũ, hai người không thể tránh được việc cúi đầu xuống.
Động tác không hẹn mà giống nhau này khiến cả hai ngập ngừng.
Cách một lớp mặt nạ, chóp mũi của Thẩm Nguyệt chạm vào chóp mũi của hắn. Nàng ngước lên nhìn hắn, thấy hắn cũng đang nhìn mình.
Khi hơi thở quyện vào nhau, Thẩm Nguyệt bị hắn cuốn vào trong đôi mắt quyến rũ kia.
Thẩm Nguyệt đột nhiên ý thức được, cách ăn của loại mì đồng tâm này vô cùng ác độc.
Hai người vốn chẳng có suy nghĩ gì về nhau mà bị buộc chung một chỗ, đúng là phải tội.
“Ngươi như thế này ta không thể nào ăn được”, Thẩm Nguyệt nói: “Hay là ngươi lùi về một tí, đừng sát sàn sạt như vậy”.
Tô Vũ đáp: “Ta không ghé lại gần, cô cũng không thể ăn được”.
Thật hết cách, sợi dây đỏ trên đôi đũa ngắn tũn như vậy đấy.
Sau một hồi lọ mọ, hai người quyết định, ngươi ăn một miếng rồi ta ăn một miếng.
Khó khăn lắm cả hai mới ăn xong bát mì của mình.
Khi Thẩm Nguyệt và Tô Vũ rời đi, ông chủ ở đằng sau cười ha hả: “Hai vị quan khách đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại ghé nha”.
Ăn bát mì tốn sức như vậy, nàng đâu có ngốc, lại còn đến lần sau?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...