Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Hai người đang đứng gần một tụ điểm đối thi từ, Thẩm Nguyệt chỉ vào một nữ nhân đeo mặt nạ, y phục và khí chất của nữ nhân đó đều toát ra sự gia giáo, Thẩm Nguyệt vừa chỉ vào nàng ta vừa dạy cho Tô Vũ biết cách tán tỉnh.
“Ngươi có thấy nàng ta không, ngực khủng eo thon, dáng người thướt tha, phong thái khiêm nhường, chắc chắn là con nhà gia giáo. Tin ta đi, mắt nhìn người của ta rất tốt, để ta dạy ngươi cách đi tán tỉnh người ta”.
Tô Vũ liếc mắt nhìn sau đó tỏ ra thành khẩn nói: “Được, mau dạy ta đi”.
“Lát nữa ngươi cứ bước qua đó rồi đứng ở phía sau lưng nàng ta, làm bộ như vô ý giẫm vào váy của nàng ta, nàng ta nhất định sẽ bị ngã ra phía sau. Lúc đó ngươi ở phía sau cứ vươn tay ra ôm lấy nàng ta, nàng ta tránh được chuyện té ngã xấu hổ thì nhất định sẽ cảm thấy rất cảm kích ngươi”.
Tô Vũ trầm ngâm gật đầu: “Cô có chắc là nàng ta sẽ thẹn không quá hóa giận không?”
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Ta thấy cho dù ngươi có đang đeo mặt nạ thì khí chất của ngươi cũng có thể ăn đứt tất cả nam nhân có mặt ở đây, nếu như ngươi mà tháo mặt nạ xuống thì nữ nhân kia cho dù có thẹn quá hóa giận cũng sẽ đổi thành thẹn thùng xấu hổ. Ngươi nghĩ thử xem, giai nhân được quân tử cứu thì làm sao có thể thẹn quá hóa giận được?”
Tô Vũ dường như đa hiểu rõ, hắn nói: “Nghe cô nói như vậy cũng rất có đạo lý. A Nguyệt, cô thấy ta thật sự tốt như cô nói sao, ta không tự tin lắm”.
Thẩm Nguyệt vỗ vai động viên hắn: “Đừng tự ti như vậy, ngươi còn tốt hơn những gì mà ta vừa nói nữa”.
Hai mắt Tô Vũ nheo lại, trong mắt còn lộ ra chút đắc ý sảng khoái.
Thẩm Nguyệt đẩy hắn đi rồi lại nói: “Đi đi, ta sẽ đợi ngươi ở đây. Nói không chừng đêm nay ngươi còn có thể thoát kiếp cô đơn”.
Tô Vũ không vội đi, hắn quay sang nhìn Thẩm Nguyệt rồi chậm rãi nói: “Không được, nếu như cô đứng ở đây nhìn thấy thì ta sẽ rất xấu hổ”.
Thẩm Nguyệt nói: “Ta hứa sẽ không cười nhạo ngươi”.
Tô Vũ nắm vai Thẩm Nguyệt rồi xoay người nàng lại, sau đó chỉ vào một cây liễu đằng xa nói: “Cô đi qua bên đó đợi ta đi”.
“Ta không đi”, Thẩm Nguyệt còn đang có suy tính xấu xa, nếu như nàng đi qua đó thì làm sao nàng có thể trêu đùa Tô Vũ nữa?
Nàng giúp cho Tô Vũ tán tỉnh một nữ nhân khác, chuyện này chẳng phải vô cùng thú vị hay sao? Sao nàng có thể bỏ qua cảnh tượng thú vị đó chứ!
Tô Vũ nói: “Chẳng lẽ cô không muốn ta thuận lợi bắt chuyện với nàng ta hơn hay sao? Chẳng lẽ thật ra là cô không muốn ta bắt chuyện với người khác?”
Thẩm Nguyệt giật giật khóe miệng nói: “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi đó”.
Tô Vũ chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: “Nếu như cô không rời đi thì ta sẽ nghĩ rằng cô thích ta, không muốn ta tán tỉnh người khác”.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn, thầm nghĩ nếu như cứ tiếp tục dây dưa ở đây thì chỉ sợ rằng nữ nhân kia sẽ rời đi.
Bước qua đợi ở gốc cây liễu đằng kia nàng cũng không phải là hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ có điều không thể nhìn thấy rõ ràng mà thôi.
Sau đó Thẩm Nguyệt nói: “Haiz, thôi bỏ đi, để tránh khiến cho ngươi hiểu lầm thì ta qua bên gốc cây liễu đó đợi ngươi cũng chẳng sao”.
Tô Vũ nhìn nàng nở nụ cười vô tội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...