Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Các cô gái đi đi lại lại trên đường có người xách theo hoa đăng, có người ăn mặc lộng lẫy đi theo từng đôi từng cặp, Thẩm Nguyệt và Liên Thanh Châu sóng vai đi trên đường, ngẩng đầu thấy ánh đèn trên đầu giao hòa, đủ thứ đèn lồng giấy tôn lên vẻ lạ lùng của chiếc mặt nạ trên mặt nàng.
Nàng đứng trên đường, ngẩng đầu ngắm nhìn một lúc lâu, mơ màng nghĩ, bầu trời sao trước mặt dường như chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm tới, đẹp đẽ khôn cùng.
Nàng hỏi: “Liên Thanh Châu, sao ngươi biết tối nay ta sẽ ra ngoài dạo chơi?”
Liên Thanh Châu vẫn giữ nụ cười nho nhã dịu dàng trên mặt: “E rằng phu nhân hiểu nhầm rồi, tại hạ và phu nhân chỉ đơn giản là tình cờ gặp”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Vậy sao?”
Nàng thu hồi tầm mắt, nhìn sang gương mặt tuấn dật của Liên Thanh Châu, đang định nói gì đó thì nghe thấy ai đó hô to: “Tránh ra, tránh ra nào, rồng phun lửa tới đây!”
Nàng vốn định hỏi Liên Thanh Châu chuyện liên quan tới Bắp Chân.
Vì tiếng hô này mà đường phố sôi động hẳn lên.
Liên Thanh Châu hiểu ý đỡ nàng sang một bên đường: “Phu nhân đứng qua bên này đi, lát nữa rồng phun lửa diễu hành trên đường sẽ phun lửa đấy, nếu để bị thương thì không tốt đâu”.
Thẩm Nguyệt cũng bị thứ “rồng phun lửa” kia thu hút, cảm thấy bây giờ hỏi Liên Thanh Châu mấy chuyện kia đúng là làm hỏng phong cảnh.
Nàng coi Liên Thanh Châu như bạn thân, trước khi mọi chuyện xảy ra, nàng vẫn luôn tin rằng Liên Thanh Châu cũng coi nàng như bạn thân. Nếu Liên Thanh Châu thực sự là cha của Bắp Chân, nàng thực sự không biết nên tiếp tục đối đãi với hắn ta thế nào.
Thôi vậy, cứ tạm gác lại đã.
Thẩm Nguyệt cùng Liên Thanh Châu đứng nép sang bên đường, cùng mọi người nghển cổ chờ mong rồng phun lửa tới.
Nghe nói rồng phun lửa mới là tiết mục chính trong hội đèn này.
Hơn mười người điều khiển một con rồng nhào lộn trong đêm, đi đến đâu phun lửa đến đấy, sinh động như thật, thân rồng uốn lượn như thể hô mưa gọi gió.
Nhìn từ đằng xa, chưa kịp thấy rồng phun lửa xuất hiện, Thẩm Nguyệt đã trông thấy ánh lửa được phun ra ở phía trước, người dân trên đường vỗ tay rào rào, tiếng hoan hô vang dậy.
Âm thanh hoan hô ồn ào kia dễ dàng nhấn chìm Thẩm Nguyệt trong biển người.
Họ sẽ không quan tâm ai là ai, mọi người chỉ biết quây quần lại thoải mái đùa giỡn, cùng nhau trải qua tết Trung Thu.
Đoàn người điều khiển con rồng dần tiến gần, con rồng phun lửa sinh động như thật kia từ từ bò lên bầu trời đêm, hiện ra trước tầm mắt của đám đông.
Người đi đầu tiên giơ cao một bó đuốc, giơ tay vung mạnh một nắm vật liệu dễ bắt lửa dạng hạt lên không trung.
Vật liệu dễ cháy tiếp xúc với bó đuốc sẽ mượn nhờ cơn gió mà bùng cháy.
Ánh lửa rọi sáng đám đông vây kín hai bên đường.
Ngọn lửa kia vừa vặn ở ngay đầu của con rồng, thoạt nhìn qua trông rất giống như con rồng đang phun lửa.
Các hạt vật liệu còn chưa cháy hết nên biến thành những đốm lửa nhỏ li ti bay xuống đất như mưa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...