Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Sinh mệnh của một đứa trẻ mới sinh mong manh đến thế nào, Thẩm Nguyệt thật sự không thể tưởng tượng được.
Trong cung tuy có nhiều người, có nhiều thái y, nhưng làm sao có thể đối xử với Bắp Chân tốt như mẹ của nó, làm sao có thể nâng niu nó cẩn thận trong bàn tay được?
Bọn họ sẽ chỉ thực hiện đúng bổn phận của mình, nuôi Bắp Chân như một đứa trẻ của người khác mà thôi.
Nếu như bọn họ không chú ý mà để nó bị bệnh thì sao? Nếu như nó bị đói thì sao?
Bắp Chân không thể khóc, nó không khóc thì người khác sẽ không biết nó đang khó chịu, như vậy thì phải làm sao?
Trước đây Thẩm Nguyệt luôn thích nói đùa rằng Bắp Chân là cục nợ của nàng. Bây giờ cục nợ đã bị người khác mang đi rồi, nàng lại cảm thấy mất hồn mất vía.
Ngọc Nghiên nước mắt ngắn dài nói: “Công chúa đừng quá lo lắng, Bắp Chân sẽ không sao đâu”.
“Ngươi đứng lên đi”.
Ngọc Nghiên lắc đầu nói: “Tất cả đều là lỗi của nô tỳ mới khiến cho công chúa suy nghĩ miên man như vậy, nô tỳ không thể đứng dậy”.
Thẩm Nguyệt mím môi, hay tay buông thõng, nheo mắt thở dài nói: “Ta đã dọa ngươi rồi sao? Haiz, ta chỉ cảm thấy không có Bắp Chân ở đây cho ta chơi đùa cũng thật nhàm chán mà thôi”.
Ngọc Nghiên chớp mắt nói: “Vậy thì nô tỳ sẽ nghĩ ra những trò vui khác cho công chúa”.
“Nhưng ta không có hứng thú với những trò khác”.
Còn hai ngày nữa là đến Tết Trung thu.
Đã hơn một tháng trôi qua kể từ ngày mừng thọ thái hậu, quần thần trong triều vẫn chưa hết thất kinh vì bữa tiệc mừng thọ trong cung lần đó.
Hoàng đế sẽ tổ chức một bữa tiệc khác trong cũng vào Tết Trung thu để chiêu đãi quần thần, trấn an quan viên các cấp, nhân tiện còn muốn cùng thái hậu đi ngắm trăng để khiến cho thái hậu được vui vẻ.
Thẩm Nguyệt lúc này mới cảm thấy vui lên được một chút, liền bảo Ngọc Nghiên nhanh chóng chuẩn bị vào cung.
Không giống như lần trước vào cung, lần này nàng muốn tự mình đi.
Sau khi vào cung nói không chừng nàng còn có thể gặp lại Bắp Chân, cũng không biết dạo này nó sống có tốt không.
Tất nhiên Ngọc Nghiên phải nhanh chóng chuẩn bị kỹ càng.
Đến ngày Tết Trung thu, trời đầy mây đen lại còn có thêm gió lớn, Tần Như Lương đến Trì Xuân Uyển, gió thu cuồn cuộn làm tay áo của hắn bay phấp phới, bầu không khí có chút buồn bã.
Hắn ta nói với Thẩm Nguyệt: “Hoàng thượng đã có chiếu chỉ, thông cảm cho cô vừa mới hạ sinh chưa đầy một tháng nên cho cô ở nhà nghỉ ngơi, không cần phải đi dự tiệc trong cung”.
Thẩm Nguyệt cũng đứng trong gió, trừng mắt nhìn Tần Như Lương nói: “Ngươi nói lại lần nữa xem”.
Tần Như Lương nhắc lại ngắn gọn: “Hoàng thượng không cho cô vào cung”.
Nếu không có Thôi thị và Ngọc Nghiên lôi kéo thì Thẩm Nguyệt đã động thủ với hắn ta rồi.
Tần Như Lương nói: “Lúc trước là do cô cố ý phải hạ sinh đứa trẻ này, cô thông minh như vậy hẳn là phải sớm dự đoán được kết quả ngày hôm nay”.
Mặc dù nàng đã sớm dự đoán được nhưng khi đó nàng không nghĩ mình sẽ có nhiều tình cảm với đứa trẻ này đến như vậy. Giờ đây tình mẫu tử bên trong nàng lại lớn hơn nhiều so với những gì nàng tưởng tượng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...