Lúc Thẩm Nguyệt giao con cho cung nhân đi đầu, hai chân đứa bé khẽ đạp nhưng vẫn không khóc.
Thẩm Nguyệt trơ mắt nhìn họ đưa Bắp Chân đi, ra khỏi cánh cửa phủ tướng quân, lên chiếc xe ngựa xa hoa của hoàng cung.
Thẩm Nguyệt đứng trước cửa một hồi lâu.
Thôi thị cùng Ngọc Nghiên không chịu nổi, cố gắng khuyên nhủ: “Công chúa, thân thể người còn chưa khỏe, không thể đón gió lạnh”.
Thẩm Nguyệt đẩy tay hai người ra rồi nói: “Ta không có yếu ớt đến mức đó”.
Tần Như Lương đứng ở cửa lại đột nhiên nói: “Đừng lo lắng, đứa trẻ ở trong cung sẽ không sao đâu. Trong cung có thái y, lại có nhiều cung nữ như vậy, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho nó”.
Thẩm Nguyệt phớt lờ hắn ta, ngoảnh mặt làm ngơ rồi xoay người rời đi.
Tần Như Lương có chút tự giễu, lời nói của hắn ta nghe thế nào cũng giống lời thật lòng, dù sao đứa trẻ cũng không phải là con của hắn ta.
Nhưng chuyện này là do đích thân hoàng thượng hạ chỉ, Thẩm Nguyệt không thể không tuân theo, hắn ta có muốn khuyên cũng không biết phải khuyên thế nào.
Khi quay trở lại Trì Xuân Uyển một lần nữa, Thẩm Nguyệt thấy trong ngoài đều quạnh quẽ.
Không có thứ gì có thể khiến cho Thẩm Nguyệt vui vẻ lên được.
Khi thời tiết đẹp, nàng thường nằm dưới bóng cây và ngủ cả buổi chiều.
Ngọc Nghiên lo lắng nói: “Công chúa, người vào phòng ngủ đi”.
Thẩm Nguyệt nhắm mắt không nói gì.
Một lúc lâu sau, nàng đột nhiên nói: “Ngọc Nghiên, ngươi theo ta bao lâu rồi?”
“Nô tỳ từ nhỏ đã cùng công chúa lớn lên”.
“Vậy ngươi có biết ngày cha mẹ ta bị bức ép thoái vị, triều đại thay đổi đã xảy ra những chuyện gì không?”
Sắc mặt Ngọc Nghiên tái nhợt, nàng ta quỳ rạp xuống đất nói: “Công chúa, những chuyện cũ năm xưa…. nô tỳ cho rằng công chúa nên quên đi, để cho nó qua đi”.
Thẩm Nguyệt mở mắt ra, từ trên ghế tựa chậm rãi ngồi dậy, thở dài nói: “Ta cũng muốn quên đi quá khứ, nhưng luôn có kẻ không muốn buông tha cho ta”.
Nàng xoa xoa đầu, luôn có những ảo ảnh hỗn loạn bất chợt hiện lên trong đầu nàng, nhưng khi nàng cố gắng bắt lấy chúng thì chúng lại biến mất không thấy tăm hơi.
Thẩm Nguyệt trầm giọng nói: “Cướp nước của ta, phá nhà của ta, lại còn luôn đề phòng ta như kẻ cướp, rốt cuộc kẻ cướp là ai đây chứ?”
Ngọc Nghiên nước mắt lưng tròng nói: “Công chúa! Người đừng nói như vậy, công chúa đang ở thế yếu, nếu như lời này bị hoàng thượng nghe được thì hoàng thượng nhất định sẽ không dung tha cho chúng ta!”
“Ta biết, nếu còn muốn sống thì phải biết thức thời, phải biết thuận theo người khác”, Thẩm Nguyệt nói: “Từ khi tỉnh táo trở lại ta chưa từng có chút lòng phản nghịch, ta cũng không muốn truy cứu chuyện cũ, dù sao đây cũng là dòng chảy của lịch sử, ta chỉ muốn hướng về phía trước mà sống”.
Nàng hơi co chân lại, chống khuỷu tay lên đỡ trán, đầu hơi cúi xuống, tóc hai bên thái dương cũng xõa xuống che khuất gương mặt của nàng.
Lúc này trong mắt nàng như lộ ra hung quang, nàng nói: “Nhưng bọn họ lại bắt Bắp Chân đi, Bắp Chân còn chưa sinh được nửa tháng”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...