Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Cuối cùng Liễu Mi Vũ hỏi ra thắc mắc bấy lâu nay của mình: “Ca, tại sao huynh lại làm bản thân thành thế này?”
Liễu Thiên Hạc nói: “Đây là chuyện của ta Thiên Tuyết đừng hỏi nhiều”.
“Là huynh đột nhập vào hoàng cung đúng không? Thích khách đêm hôm đó là huynh sao?”
Liễu Thiên Hạc im lặng một lúc, sự trầm mặc của hắn ta đã chứng minh mọi chuyện.
Liễu Mi Vũ mấp máy môi nói: “Phi tiêu đánh rơi trong cung cũng là của huynh? Ta nghe nói tướng quân bị đánh lén trên đường, cũng bị tấn công bằng phi tiêu. Ca, người muốn giết tướng quân cũng là huynh sao?”
Dù Liễu Thiên Hạc không trả lời nhưng Liễu Mi Vũ cũng biết được đáp án.
Liễu Mi Vũ nói: “Ca à, huynh hứa với ta là không làm hại tướng quân, được không? Chàng ấy là nơi nương tựa duy nhất ở đây của ta”.
“Thiên Tuyết, muội ngây thơ quá, Tần Như Lương không phải là người tốt, hắn thay đổi thất thường, dây dưa không rõ với người phụ nữ khác, vậy muội cần loại đàn ông như thế làm gì?”
“Không phải đâu, tướng quân yêu ta, đều là do Thẩm Nguyệt quyến rũ chàng ấy. Tối hôm đó tướng quân còn vì ta mà quỳ xuống cầu xin Hoàng thượng trước mặt rất nhiều người, còn bị trách phạt thay ta… Ta đã không muốn thấy chàng ấy gặp chuyện gì nữa rồi… Chàng ấy không phải là kẻ thù của nhà chúng ta, chàng ấy là ân nhân của ta, là người đàn ông ta yêu nhất…”
Liễu Mi Vũ không phải không cảm động, mấy ngày nay nàng ta cũng rất muốn quan tâm đến vết thương của Tần Như Lương nhưng nàng ta không thể.
Thấy Liễu Mi Vũ khóc đến đáng thương, Liễu Thiên Hạc hơi động lòng bèn đồng ý: “Cũng được, chỉ cần hắn không phụ lòng muội, ta sẽ không giết hắn”.
Hắn ta không giết Tần Như Lương, Liễu Mi Vũ cũng còn có chỗ để nương nhờ trong kinh thành, bằng không, chẳng lẽ còn muốn một người phụ nữ yếu đuối như muội ấy lang thang phiêu bạt cùng hắn ta sao?
Đến tối muộn, Thẩm Nguyệt cảm thấy đói đến mức không ngủ được.
Ngọc Nghiên đến phòng bếp lấy đồ ăn khuya cho nàng.
Lúc quay về, Ngọc Nghiên đặt đồ ăn lên bàn, trên mặt lại hiện lên vẻ ngờ vực.
Thẩm Nguyệt vừa ăn vừa hỏi: “Sao thế?”. T𝒓ải 𝒏ghiệm đọc 𝘵𝒓u𝓎ệ𝒏 số 1 𝘵ại — 𝘵𝒓 um𝘵𝒓u𝓎e𝒏.VN —
“Vừa rồi, nô tỳ gặp Hương Lăng ở phòng bếp, nàng ta cũng lấy bữa cho Liễu thị, nô tỳ cứ thấy có gì đó lạ lạ”.
“Lạ chỗ nào?”
“Lượng thức ăn mà Hương Lăng lấy rất nhiều, nhìn thân hình bé nhỏ của Liễu thị thế kia thì nào ăn được nhiều như thế! Hơn nữa đây còn là đồ ăn khuya, không sợ chướng bụng hay sao”, Thẩm Nguyệt nhướng mày, nàng đặt đũa xuống nói: “Đúng là hơi lạ, Mi Vũ này rất để tâm đến vóc dáng, bữa chính cũng không ăn được mấy miếng, nhưng ăn khuya lại ăn nhiều thế? Có khi nào Hương Lăng ăn cùng với nàng ta không?”
Ngọc Nghiên lắc đầu nói: “Không có khả năng lắm, nô tỳ và công chúa thân thiết như thế cũng phải phân chia thức ăn ra, huống gì Liễu thị và Hương Lăng”.
“Ngươi để ý quan sát xem”.
Lúc này, Hương Lăng dã bưng thức ăn về Phù Dung Uyển, cũng ngờ vực nói với Liễu Mi Vũ: “Phu nhân, lúc nãy nô tỳ đến phòng bếp lấy thức ăn có gặp được Ngọc Nghiên bên cạnh công chúa”.
Liễu Mi Vũ hoảng hốt nói: “Có xảy ra chuyện gì không?”
Hương Lăng lắc đầu nói: “Không có, nô tỳ chỉ nói lấy đồ ăn khuya cho phu nhân, Ngọc Nghiên cũng không hỏi gì. Nô tỳ không ngờ đã khuya như vậy rồi mà Ngọc Nghiên còn đến phòng bếp”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...