Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Có người nhận là tốt rồi, bọn nha hoàn ngay lập tức để đồ xuống rồi rời khỏi Trì Xuân Uyển, rất sợ công chúa sẽ đổi ý làm khó dễ.
Kết quả là Thẩm Nguyệt vừa quay đầu lại thì đã mang hết tất cả đến Phù Dung Uyển.
Lúc đó Tần Như Lương đang cùng Liễu Mi Vũ ăn tối ở Phù Dung Uyển.
Tần Như Lương trừng mắt nhìn mấy nha hoàn mang đồ vào Phù Dung Uyển, nói: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Thẩm Nguyệt cười nói: “Đồ của Tần tướng quân đã bị gửi nhầm chỗ, đống y phục và trang sức mới này chắc chắn là chuẩn bị cho Mi Vũ mới đúng”.
Tần Như Lương vô cùng bực mình, hắn ta vốn dĩ đã chuẩn bị đống đồ này cho Thẩm Nguyệt nhưng khi Thẩm Nguyệt đã nói ra ở đây thì hắn ta cũng không thể dễ dàng phản bác lại ngay trước mặt Liễu Mi Vũ.
Tần Như Lương chỉ nói: “Ngày mai là tiệc mừng thọ của thái hậu, cô nên ăn mặc chỉnh tề, đừng làm xấu mặt phủ tướng quân!”
Thẩm Nguyệt cười nói: “Ai nói với ngươi ngày mai ta sẽ đi?”
“Cô thân là Tĩnh Nguyệt công chúa, sao cô có thể không đi mừng thọ thái hậu được?”
“Bây giờ bụng ta đã lớn, đi lại rất bất tiện”.
Tần Như Lương gằn giọng nói: “Thái hậu biết cô mang thai nhưng cũng không hạ ý chỉ cho phép cô ở nhà nghỉ ngơi, cho nên cô có đi lại không tiện thì cũng phải đi, nếu không hoàng thượng sẽ cho rằng phủ tướng quân không nể mặt hoàng gia, thậm chí ngay cả thái hậu cũng không để vào mắt”.
Tần Như Lương miệng thì nói luôn nghĩ về thể diện của phủ tướng quân nhưng Liễu Mi Vũ có thể nghe ra hắn ta thực chất đang nghĩ về Thẩm Nguyệt.
Cảm giác này giống như có một cái gai đâm vào da thịt cô ta, mặc dù đau đớn nhưng không thể rút ra được.
Những gì Tần Như Lương nói cũng là điều khiến cho Thẩm Nguyệt cảm thấy buồn bực nhất.
Thái hậu là mẹ ruột của hoàng đế cho nên chắc chắn là cùng một phe với hoàng đế, sao còn quan tâm đến một công chúa tiền triều như nàng chứ?
Nhưng nếu như nàng không đi thì thái hậu lại có chuyện để nói, nói nàng thân là con cháu hoàng gia nhưng lại không đến mừng thọ thái hậu, đây là tội đại bất kính.
Lúc này, Liễu Mi Vũ tỏ ra mong đợi cùng hâm mộ nói: “Những thứ tướng quân chuẩn bị cho công chúa thật sự rất đẹp. Ngày mai công chúa vẫn nên vào cung đi, tướng quân cũng đã rất cẩn thận chọn lựa, như Mi Vũ có muốn cũng không được phước phần đó”.
Tần Như Lương có chút áy náy nắm lấy tay Liễu Mi Vũ, sau đó lại càng nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét hơn.
Có phải nàng cố tình chạy đến đây khoe khoang để khiến cho Liễu Mi Vũ cảm thấy khó chịu hay không? .
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Thẩm Nguyệt nhướng mày hỏi: “Ngươi muốn đi lắm sao?”
Liễu Mi Vũ ngẩn người một chút rồi lại nói: “Công chúa đừng hiểu lầm, Mi Vũ chỉ hâm mộ công chúa có thể cùng tướng quân đồng hành đến những dịp như vậy…”
Cho dù đêm nay Thẩm Nguyệt không đến đây thì Liễu Mi Vũ cũng sẽ chủ động đề cập đến chuyện này với Tần Như Lương và hi vọng hắn ta có thể đưa mình đi cùng.
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Nếu ngươi đã muốn đi như vậy thì cứ đi cùng đi”.
Tần Như Lương cau mày nói: “Cô quay về Trì Xuân Uyển của mình đi, đứng đây hồ ngôn loạn ngữ cái gì!”
Thẩm Nguyệt nói: “Chẳng qua chỉ là cho Mi Vũ đi theo cùng tham dự tiệc trong cung thì có chuyện gì to tát đâu? Không phải Tần tướng quân đã nói sau khi thành hôn thì vị trí của nàng ta sẽ ngang hàng với ta hay sao, sao lúc này ngươi lại xem nàng ta thấp hơn, cảm thấy nàng ta không có đủ tư cách dự dự tiệc trong rồi?”
“Thẩm Nguyệt, cô không cần ở đây châm ngòi ly gián!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...