Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng

Thẩm Nguyệt nhích về phía hắn, khẽ ngửi mùi của hắn, lại tự tin tràn đầy: “Ngươi coi ta là kẻ ngu à. Đây là mùi trầm hương, không thể thay đổi, nhưng nếu xịt vào thân thể mỗi người thì khí tức sẽ khác biệt, không phải cùng một mùi trầm hương nữa. Mùi trầm hương mà ta ngửi được đêm đó chính là mùi trên người ngươi!”

Nàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tô Vũ: “Lần trước ngươi không trả lời ta, nhưng lần này có giỏi thì trả lời đi, đúng hay không?”

Tô Vũ nhìn nàng thật lâu rồi cười nói: “Ngay cả mùi trên người ta thế nào mà cô cũng nhớ rõ, có phải là cô luôn nhung nhớ ta, có ý với ta đúng không?”

Thẩm Nguyệt cười khẩy: “Tô Vũ, nói lại cho rõ, là ngươi đi vào phòng ta, bắt ta ở nhà của ngươi, ta nên hỏi ngươi câu này mới đúng”.

Tô Vũ híp mắt.

Thẩm Nguyệt liếc hắn, không tim không phổi hỏi: “Có phải ngươi thích ta không?”

Tô Vũ buồn cười nói: “Nếu thế thật thì cô định làm gì?”

Thẩm Nguyệt bật cười: “Hừ, nói như thật ấy nhỉ, chưa nói đến ta đang là phụ nữ có thai, nếu dáng vẻ ta xinh đẹp thì còn được, nhưng giờ dung mạo ta đang bị hủy, đầu óc ngươi có phải… Ui cha, đau quá, con mẹ nó chứ!”


Thẩm Nguyệt còn chưa nói xong thì đã phẫn nộ giơ tay che mặt. Lúc nhìn Tô Vũ thì hắn đã cầm vết sẹo giả của nàng trên tay.

Tô Vũ tràn đầy ý cười, thừa dịp nàng không chú ý thì xé hết số sẹo giả còn lại.

Gương mặt hoàn hảo của nàng đã lộ ra trước mắt Tô Vũ.

Tô Vũ hỏi: “Xấu chỗ nào? Ta thấy cô nhìn rất được mà”.

“Mẹ nó, sao ngươi lại biết?”

Tô Vũ chậm rãi nói: “Bởi vì dược cao mà Liên Thanh Châu đưa cho cô là do ta phối. Sẹo này làm không thật chút nào, để lần sau ta làm cho cô mấy cái”.

Thẩm Nguyệt kinh ngạc vô cùng, nói vậy thì y thuật của người này đúng là hơn hẳn trình độ của đại phu bình thường.

Thẩm Nguyệt lấy lại sẹo giả, thuần thục dán lại lên mặt, hừ một tiếng: “Người vừa đẹp trai lại giỏi y thuật như ngươi mà thật sự thích ta thì chẳng phải ta rất lời hay sao? Đừng vội, chờ ta đẻ con xong thì sẽ bao nuôi ngươi nhé”.


“Ta đắt lắm đấy”.

“Không sợ, ta sẽ cố gắng kiếm tiền.

“Ta cũng rất dễ ghen tuông”.

“Không sợ, ta sẽ mưa móc rải đều”.

Tô Vũ không coi là thật, chỉ mỉm cười không đáp, hắn biết Thẩm Nguyệt chỉ trêu vậy thôi.

Thẩm Nguyệt cũng không nói thật mà chỉ nói đùa. Nàng biết Tô Vũ sẽ không thật sự thích mình.

Nhưng Thẩm Nguyệt lại thấy rất thư thái, cuối cùng nàng cũng báo được mối thù tối hôm qua Tô Vũ chế nhạo mình.

Chưa hết một ngày, Liên Thanh Châu cuối cùng cũng xuất hiện.

Vừa xuất hiện, hắn đã bất đắc dĩ nói: “May là công chúa không ở trong nhà tại hạ, hai ngày nay tướng quân đều đến làm phiền tại hạ đây này”.

Thẩm Nguyệt đang uống canh ngọt thì hơi run chân: “Hắn không uống thuốc trước khi ra ngoài à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui