Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng

Vì khi đó trong thành không bị giới nghiêm nên ở cổng thành không có quan binh kiểm tra.

Đêm xuống nên dấu tích người qua lại trên đường rất ít.

Tần Như Lương đuổi theo vết chân ngựa và dấu bánh xe mới đuổi tới tận chân núi này. Lòng hắn ta vẫn luôn thấp thỏm, nôn nóng, bồn chồn.

Càng đi về phía trước, hắn ta càng cảm thấy lo lắng cho Thẩm Nguyệt.

Cảm giác lo lắng này đúng là nực cười.

Hắn ta tự thuyết phục bản thân rằng, sở dĩ tâm trạng của hắn ta như thế hoàn toàn là bởi nếu Thẩm Nguyệt có mệnh hệ gì, hắn ta cũng sẽ phải gánh tội.

Thẩm Nguyệt là công chúa nhưng bị bắt cóc ngang nhiên trong kinh thành, mà người làm tướng quân như hắn ta hoàn toàn bó tay chịu chết.

Sinh thần của thái hậu sắp đến rồi, toàn bộ thủ vệ của kinh thành do một mình hắn ta phụ trách. Nếu xảy ra chuyện vào thời điểm này, hoàng thượng và thái hậu sao có thể không hỏi tội hắn ta?


Nghĩ như vậy, Tần Như Lương cảm thấy hiển nhiên hơn nhiều. Thà rằng hắn ta tin mình sợ bị trách phạt, còn hơn tin rằng mình đang lo lắng cho an nguy của Thẩm Nguyệt.

Khó khăn lắm mới lên được trên núi, không ngờ cảnh tượng trên đỉnh núi khiến Tần Như Lương sững sờ.

Hang ổ trên núi đã cháy rụi thành một đống hoang tàn, chỉ còn lại ánh lửa chưa kịp tắt hẳn, trên nền đất ngổn ngang toàn là thi thể, cảnh tượng vô cùng thảm khốc.

Tần Như Lương không khỏi biến sắc, lẽ nào có người khác đã tới nơi này trước hắn ta một bước sao?

Tần Như Lương dẫn theo quan binh lục soát kỹ càng từng tấc đất trên đỉnh núi.

Quan binh trả lời: “Khởi bẩm tướng quân, đã lục soát trên núi, không còn ai sống sót”.

Tần Như Lương hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Trong số những người chết, có nữ nhân nào đang mang thai không?”

“Tổng cộng bốn mươi ba người chết, không phát hiện nữ tử”.


Lúc này lại có một quan binh khác tới bẩm báo: “Tướng quân, trong căn nhà bị cháy rụi còn có một thi thể cháy đen khác”.

Tần Như Lương tiếp tục hít thật sâu, nhấc chân tiến vào căn nhà đã cháy đến mức chỉ còn trơ khung. Quan binh khiêng thi thể cháy đen đó tới trình diện trước mặt hắn ta.

Vừa nhìn đã biết là nam tử, không phải Thẩm Nguyệt.

Tần Như Lương bất giác lại thở phào một hơi.

Qua điều tra, mấy chục nhân khẩu trên ngọn núi này chính là đám sơn tặc luôn lẩn trốn ở vùng phụ cận, quan phủ nhiều lần bắt hụt.

Đám sơn tặc này to gan lớn mật, dám chạy tới kinh thành gây án, đã vậy còn bắt cóc ngay một công chúa.

Tần Như Lương không tìm thấy tung tích của Thẩm Nguyệt nên khá bực bội: “Lục soát, lục soát cẩn thận từng tấc đất trên ngọn núi này cho ta! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Đám quan binh im lặng, đại khái biết rằng Tần Như Lương cần tìm một nữ nhân đang mang thai.

Còn về phần nữ nhân đang mang thai này rốt cuộc là ai, không ai dám đào sâu tìm hiểu.

Tần Như Lương không biết rốt cuộc kẻ nào đã tới ngọn núi này trước hắn, tiêu diệt sạch cả một ổ thổ phỉ. Nơi này bị kẻ đó tặng cho một mồi lửa, bây giờ muốn điều tra xem kẻ nào đã ra tay cũng không biết điều tra từ đâu.

Bây giờ hắn ta chỉ muốn tìm thấy tung tích của Thẩm Nguyệt, xem nàng còn sống hay đã chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui